Yêu em từ cái nhìn đầu tiên P9


CẶP ĐÔI KHÓ THÀNH NHẤT Nhị Hỷ lập tức phì ra, bất lực nói: “Vi Vi, chẳng nhẽ cậu không biết rằng cậu và Tiêu Nại bị công nhận là cặp đôi khó thành nhất ư?” Ánh chiều tà rải rác trên người anh, phủ lên một lớp sáng như ảo mộng, Vi Vi nhìn đôi mày đen nhánh của anh, hoàn toàn đờ người. Một lúc lâu sau, sâu trong tâm khảm cô mới có một cảm giác, rất phức tạp và cực đoan, một loại được gọi là tim đập muốn chết, một loại khác là ủ rũ tuyệt vọng. Họ… họ đã có quan hệ đó từ khi nào chứ! Tuy rằng cô cũng rất muốn có được mối quan hệ đó, nhưng mà tuyệt đối không phải là như thế này… Vậy nhưng nói đi nói lại thì, lúc đầu cô đã có chủ ý muốn cưa cẩm Đại Thần, bây giờ bản thăng cấp là Đại Thần đã ngỏ lời trước, cô không chấp nhận thì há chẳng phải là chịu thiệt thòi hay sao? Chấp nhận thì lỗ, mà không chấp nhận cũng thiệt, rốt cuộc vậy là sao đây… Logic của Vi Vi bắt đầu hỗn loạn, mắt thấy trình tự đại não rơi vào vòng tuần hoàn chết, Vi Vi vội vã gào lên với chính mình… Dừng! Đừng nghĩ nữa! Đừng có nghĩ lung tung theo lời Đại Thần nói, đó là con đường chết, xem như chưa nghe thấy, xem như chưa nghe thấy, xem nó là virus cần cách ly… Cố gắng thúc giục bản thân mình như vậy, vành tai dường như cũng sắp cháy đến nơi, Vi Vi cố làm ra vẻ trấn tĩnh đón ánh mắt của Tiêu Nại: “Nếu thời gian sắp không kịp nữa thì đi xe đạp vậy…” Đây không phải là thỏa hiệp, mà do cô bỗng ý thức được rằng – nếu đi bộ, chắc chắn sẽ càng khiến người ta tò mò hơn là đi xe đạp, sẽ gặp càng nhiều người hơn. Chẳng thà đi xe đạp cho xong, tốc độ cũng nhanh, không chừng lúc người ta chưa nhìn rõ dáng cô thì đã bị bỏ xa đằng sau rồi cũng nên. Thật là… Nếu hôm nay đã có cuộc đấu bóng sao lại còn hẹn nữa, ngày mai cũng được mà, hơn nữa lúc đầu anh còn hẹn sáu giờ, bảy giờ là thi đấu, hẹn sáu giờ… chẳng lẽ họ trực tiếp đến sân đấu bóng để hẹn hò ư? Không đúng không đúng, không phải hẹn hò, là gặp mặt là gặp mặt… Ngược ánh sáng, Tiêu Nại chăm chú nhìn cô. Phòng thủ của cô quả thực quá mỏng manh, là tiến công hay là thúc thủ, là chiến khí ngất trời hay là từ từ rút lui? Tốc độ tính toán của anh vốn thần tốc, trong tích tắc đã có quyết định, giọng nói bình thản gọi tên của cô: “Vi Vi.” “Huhm?” “Thực ra anh lái xe cũng không tệ đâu.” Hả? Vi Vi nhìn anh vẻ không hiểu. “Cho nên, vẻ mặt của em không cần phải như…” Tiêu Nại chậm rãi nói tiếp, “Thấy chết đến nơi.” Vi Vi: “…” Thì ra, vẻ mặt của cô đã bi tráng đến thế cơ à… Mang theo một ý nghĩ lành mạnh là “chỉ là đi dạo thôi mà”, Vi Vi ngồi lên xe. Vậy nhưng trong tích tắc ngồi lên đó, vẫn có được tâm trạng nào đặc biệt cả thì Vi Vi đã thấy hối hận, vì lúc này cô mới sực nghĩ ra, hôm nay cô mặc váy ngắn mà… Chiếc váy vốn ngắn hơn đầu gối vài phân, ngồi lên xe rồi lại biến luôn thành mười mấy phân, tuy chưa đến nỗi lộ hết, nhưng chắc chắn sẽ khiến người ta dòm ngó, xe đạp mới chạy mất có mấy phút, thế mà đã dẫn dụ biết bao con mắt kỳ dị của người qua lại. Vi Vi sắp có ý nghĩ nhảy xuống xe, nước mắt lưng tròng bỏ chạy rồi, chân ý thức khép chặt lại, nhưng hoàn toàn vô dụng, chiếc túi xách lại quá nhỏ, không đủ che được gì cả… Đều do Đại Thần vừa nãy quá là lay động lòng người, hại cô chẳng nghĩ gì đến chuyện này. Lại có hai nam sinh vừa đạp xe vừa quay đầu lại nhìn. Tiêu Nại phanh xe thật mạnh. Vi Vi ngẩn ra một lúc rồi nhảy xuống, Tiêu Nại lạnh lùng nói: “Anh đi mua chút đồ.” Vi Vi nhìn theo dáng người cao ráo của anh bước đến cửa hàng nhỏ ven đường, lát sau xách một túi đồ to trở lại, đưa cho cô. “Gì vậy ạ?” “Nước uống, món ăn hôm nay mặn quá, lát nữa để em uống.” Đâu có mặn đâu, vả lại cho dù có mặn thật cũng đâu cần mua nhiều đến thế, ngoài đồ uống ra còn có các thứ ăn vặt nữa, Vi Vi ôm túi đồ to đó thắc mắc, có điều khi ngồi lại lên xe, Vi Vi phát hiện ra điểm tốt của túi đồ này là gì rồi, hây hây hây, vừa hay lấy để che đùi. Bớt đi những ánh mắt kỳ lạ, Vi Vi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự ngượng ngùng lúng túng của mình. Không cần đối diện trực tiếp với Tiêu Nại, Vi Vi cũng lần đầu tiên trong hôm nay có thời gian để bình tâm nghĩ ngợi một chút. Nhưng thực ra thì cũng chẳng có gì để nghĩ cả. Ngọn gió trong lành vào lúc trời chiều mùa hạ nhẹ nhàng lướt qua, chiếc xe đạp xuyên qua ánh nắng rót xuống của tịch dương, xuyên qua từng hàng cây xanh mướt rậm rạp, bon bon trên con đường trường rộng lớn… Tất cả đều đẹp đẽ như thế. Vi Vi nghĩ, mình phải dũng cảm hơn một chút. Tiêu Nại, Tiêu Nại thì sao? Sau này anh mới là Tiêu Nại, bây giờ đối với cô, anh đa phần là Nại Hà, chỉ là Nại Hà, và cô, thích anh. Không xa phía trước có một con dốc, Vi Vi mím mím môi, vươn tay ra, nhẹ nhàng, nắm lấy áo người phía trước thật chặt. Tốc độ bỗng chậm lại một lúc. Khóe môi Vi Vi dần dần nhếch lên một chút, một tay kia ôm khư khư túi đồ to. Đương nhiên, chuyện dũng cảm này cũng còn phải tùy thuộc thời gian và địa điểm nữa, dũng cảm hiện giờ của Vi Vi tuyệt đối không bao gồm việc cùng sánh vai với Nại Hà cùng vào sân thi đấu bóng rổ dưới bao con mắt tò mò của đám đông. Thế là, khi đến bên ngoài sân bóng, nhân lúc Tiêu Nại khóa xe, Vi Vi ném lại một câu “Em tìm bạn cùng phòng cùng xem đấu bóng, buổi tối lên mạng gặp lại nhé”, rồi bỏ lại Đại Thần chuồn đi trong tích tắc, không quên mang theo túi đồ ăn kia. Vừa chuồn đi vừa làm công tác tư tưởng, đây không phải là bỏ trốn tại trận, là “lùi để mà tiến” thôi! Đúng, là lùi để mà tiến, muốn chào đón cũng từ chối! Tóm lại, đây chính là chiến lược trong truyền thuyết. Vi Vi từ cửa hông bước vào nhà thi đấu bóng. Còn tới mười mấy phút nữa mới bắt đầu, nhưng trong nhà thi đấu đã ngồi kín người, thậm chí còn rất nhiều người đứng nữa. Vi Vi tìm kiếm bạn cùng phòng trên khán đài, mấy hôm trước đã nghe họ bàn tán về trận thi đấu này rồi, chắc sẽ đến xem thôi. Nhìn quanh một lượt lại không tìm thấy, lúc đưa mắt tìm lần thứ hai, thì Nhị Hỷ nhìn thấy cô trước, đứng dậy vẫy tay gọi cô đến. Lúc này những người trong nhà thi đấu đều chú ý đến cô, không khí vốn náo nhiệt rõ ràng càng nóng hơn nữa. Vi Vi chạy đến chỗ bạn mình, đã không còn chỗ ngồi nữa, Hiểu Linh đuổi Đại Chung, bạn trai mình, đi nơi khác, “Anh xuống ngồi dưới kia đi, nhường chỗ cho Vi Vi.” Đại Chung ngoan ngoãn đứng dậy nhường ghế, Vi Vi có phần ngượng ngùng ngồi xuống. Nhị Hỷ nhìn thấy cô nên rất kích động: “Vi Vi cậu cũng đến rồi à, hôm nay náo nhiệt lắm đây!” “Sao vậy?” Nghe thấy hai chữ “náo nhiệt” này, Vi Vi cảm thấy mình hơi vờ vịt một cách kỳ lạ. “Nhiều người đẹp đến quá.” Nhị Hỷ nói ra liền hai cái tên, hứng chí, “Mạnh Dật Nhiên cũng đến nữa, ngồi sau chúng ta ba, bốn hàng gì đó.” Ty Ty tiếp lời: “Vi Vi, Mạnh Dật Nhiên cậu vẫn nhớ chứ? Chính là cô nàng mà năm ngoái tranh chức đệ nhất mỹ nữ của bảng xếp hạng trường mình, cuối cùng đánh bại cậu nhờ sự trong sáng đó!” Vi Vi: “… Cậu đừng dùng từ ‘tranh’ có được không?” Cô rõ ràng e ngại, trốn tránh còn không kịp nữa là. Theo Vi Vi thấy thì, danh hiệu Đệ nhất mỹ nữ của Đại học A cũng phiền phức như đệ nhất cao thủ võ lâm trong phim kiếm hiệp vậy. Lúc ấy khi Vi Vi biết được mình lại bị kéo vào vòng bình chọn, còn tranh chấp một thời gian dài, cũng may cô còn có ưu điểm là “không trong sáng”, cuối cùng đã không bị chọn. Hiểu Linh đế vào: “Hôm nay có phải là lần đầu tiên hai đại mỹ nữ của trường ta xuất hiện cùng lúc không?” “Ừ ha, hình như là vậy.” Hiểu Linh rầu rĩ: “Nếu biết sớm là em gái Mạnh cũng đến, Vi Vi cậu nên mặc bộ váy màu đỏ kia, chắc chắn sẽ đè bẹp được cô nàng.” “Đúng đúng đúng, dáng người của em Mạnh kém hơn Vi Vi nhà ta nhiều.” “Thực ra mặt mũi Vi Vi nhà ta cũng đẹp hơn cô nàng, ai da, năm ngoái tấm hình bình chọn của Vi Vi chẳng biết là đứa nào chụp trộm, quá kém cỏi, thật là… so với bức hình của Mạnh Dật Nhiên thì đúng là thua thiệt quá!” “Chính thế, Vi Vi còn không chịu để bọn mình đăng tấm khác đẹp hơn lên!” “Dừng! Ăn đi này!” Vi Vi vội vã ném cho họ túi đồ ăn, để bọn họ khỏi phải càng nói càng hăng, mấy lời này mà để người khác nghe được, cô sẽ thấy mất mặt lắm có biết không. Nhị Hỷ lập tức đón lấy chiếc túi, nhìn qua rồi kêu lên, “Woa, Vi Vi cậu giàu rồi hả, mua bao nhiêu đồ ăn thế này, tốn hết bao nhiêu tiền thế?” “…” Làm sao cô biết được. Cũng may bọn Nhị Hỷ không thèm quan tâm đến câu trả lời của cô, mà chỉ bận tranh nhau đồ ăn, Hiểu Linh nói: “Úi trời, khoai lang sao cậu lại mua loại này, không ngon bằng của Lạc Sự.” Nhị Hỷ: “Lạc Sự cũng có, có điều vị này không ngon đâu.” Vi Vi im, Đại Thần mua cả một túi to này trong vòng có ba phút, các bạn còn mong chờ anh ấy chọn lựa kỹ à? Ty Ty dò hỏi: “Vi Vi có phải cậu phỏng vấn thành công rồi, nên mới mua đồ ăn về chúc mừng?” “… Xem là vậy đi.” Vi Vi thẫn thờ mở khoai lang ra ăn. Nhị Hỷ có được đồ ăn, chợt nhiên cũng có luôn tình bạn học, hỏi với vẻ quan tâm: “Phỏng vấn qua rồi à? Thế nào?” Vi Vi im lặng nhìn trời, nói thế nào đây nhỉ? “Ừ… quá trình khá thất bại, kết quả lại khá bất ngờ.” “Quan tâm đến bất ngờ làm gì, chỉ cần qua là được rồi.” Nhị Hỷ không quan tâm đến chuyện này nữa, “rốp rốp” ăn khoai lang ngon lành, tiếp tục nhiều chuyện, “Quan trọng là, Vi Vi à, hôm nay Tiêu Nại chắc chắn sẽ đến!” Vi Vi lặng lẽ ăn khoai lang ing, tớ cũng biết anh ấy sẽ đến mà, vì đồ các cậu đang ăn là do anh ấy mua đó. Ty Ty nói: “Haizzz, ta nói, hôm nay là trận thi đấu giữa khoa Công nghệ thông tin của chúng ta và khoa Kiến Trúc, Mạnh Dật Nhiên chẳng phải thuộc khoa âm nhạc sao, đến đây làm gì?” Nhị Hỷ đáp: “Ty Ty, lần này cậu sai rồi, trai đẹp là tài nguyên chung của vũ trụ, không thể nói thế được.” Bọn họ ngồi bên đó tíu ta tíu tít, Vi Vi cũng không nghe gì, ánh mắt luôn dõi về phía cửa chính, Tiêu Nại sao vẫn chưa vào nhỉ? Vừa lúc nghĩ như thế, thì thấy một bóng dáng tuấn tú mặc áo sơ mi trắng giản dị xuất hiện ở ngay cửa. Mọi thứ xung quanh hình như đột ngột lắng đọng, Vi Vi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực. Cứ nghĩ rằng hôm nay mình gặp được anh nhiều rồi, chắc sẽ không còn cảm giác xúc động quá nữa, vậy nhưng trên thực tế thì lại là, nhịp tim hiện giờ của cô còn nhanh hơn bất kỳ lần gặp nào đó trước đây. Cô và anh, sau này sẽ khác rồi. Cho dù chỉ nhìn nhau từ xa xa, không hề tiếp xúc, cũng có những ràng buộc chặt chẽ. Tiêu Nại vừa vào, liền có hai nam sinh cao to như anh chạy đến, ló đầu ngó quanh quất phía sau lưng anh, có một người thậm chí còn chạy ra ngoài cửa nữa. Vi Vi thấy buồn cười, hai người này chắc là hai người trong điện thoại, có khi nào là Ngu Công và Hầu Tử Tửu không nhỉ? Vì khoảng cách rất xa nên Vi Vi nhìn thẳng mà không sợ sệt gì, vậy nhưng Tiêu Nại vốn đang nói chuyện với chiến hữu, lúc này đột ngột nhìn về phía khán đài, Vi Vi vừa nãy còn bỏ Đại Thần ở lại nơi đỗ xe chợt có ý thức muốn lấy gói đồ ăn che mặt mình lại, tất nhiên, chỉ là mong muốn mà thôi… Ánh mắt của Tiêu Nại đảo qua khán đài một vòng, cuối cùng dừng lại ở nơi cô ngồi, khựng lại chừng vài giây, sau đó anh nhìn đi nơi khác, bước vào trong phòng thay đồ. Vi Vi lâu sau mới định thần lại, nghe thấy bọn Ty Ty đang kích động bàn tán. Ty Ty: “Tiêu Nại vừa nãy nhìn ai đó?” Nhị Hỷ: “Mạnh Dật Nhiên?” Ty Ty: “Chưa chắc, hôm nay nhiều người đẹp đến lắm mà.” Nhị Hỷ: “Nhưng Tiêu Nại nhìn về phía chúng ta mà, bên này chỉ có Mạnh Dật Nhiên thôi mà. Tớ nhớ ra rồi, Mạnh Dật Nhiên không chừng quen với Tiêu Nại, lần liên hoan đầu tiên của trường mà Tiêu Nại tham gia, Mạnh Dật Nhiên cũng lên biểu diễn. Tuy không cùng một tiết mục, nhưng người ta đều chơi nhạc cụ dân tộc mà, không chừng đã quen nhau rồi ấy chứ.” Hiểu Linh nói: “Tiêu Nại chưa chắc nhìn nữ sinh mà, các cậu sao lại nghĩ anh ấy tầm thường thế.” Nhị Hỷ: “Làm ơn đi Hiểu Linh, đừng có ngây thơ quá, Tiêu Nại có bao giờ để ý đến khán đài đâu, người ta trước giờ luôn thờ ơ hờ hững, chắc chắn có mục tiêu rồi.” Họ thảo luận rất hăng hái, Vi Vi bỗng đặt tay mình lên tay Hiểu Linh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chân tướng chỉ có một thôi!” Bạn bè cùng phòng vẻ mặt đầy chờ đợi, háo hức nhìn cô. Vi Vi càng nghiêm trang hơn: “Anh ấy nhìn tớ.” Hiểu Linh: “…” Ty Ty: “…” Nhị Hỷ lập tức phì ra, bất lực nói: “Vi Vi, chẳng nhẽ cậu không biết rằng cậu và Tiêu Nại bị công nhận là cặp đôi khó thành nhất ư?” TRẬN BÓNG RỔ CHIA TAY Thì ra trên thế giới này quả thực có một chuyện như vậy, chỉ cần một khoảnh khắc, tình cảm yêu mến một người có thể đạt đến đỉnh điểm. Vi Vi nói ra câu này, chẳng qua là do tâm trạng lâng lâng khó kiềm chế nổi nên mới đùa chơi một chút, cũng không ngờ bọn họ lại tin thật, ai biết được Nhị Hỷ lại nói một câu như thế, khiến cô nghệch ra trong một lúc. “Công nhận? Là sao?” Nhị Hỷ đáp: “Diễn đàn của trường trong một chủ đề nhiều chuyện nóng hổi nào đó, ghép đôi từng cặp nam nữ nổi tiếng còn độc thân lại, cậu và Tiêu Nại được công nhận là không đẹp đôi nhất.” Vi Vi có phần bị đả kích, hậm hực nói: “Chủ đề như thế mà cũng nói được, trường chúng ta đúng là vô duyên.” Không ai tiếp lời cô, chủ đề này đến đây tạm dừng. Một lúc lâu sau, Nhị Hỷ và Hiểu Linh đã bắt đầu nói sang chuyện khác, chợt Vi Vi kéo họ trở về: “Bọn mình không hợp chỗ nào?” Nhị Hỷ cảm thấy hôm nay Vi Vi hơi kỳ quặc, sao lại cứ đeo bám mãi vấn đề này nhỉ, có điều cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, nói thẳng: “Trong chủ đề đó người ta nói thế này, cái gì mà ngoại hình này, chuyên môn này, haizzz, để tớ nghĩ xem người ta nói thế nào, nghe có vẻ hay lắm.” Cô vừa nhớ lại vừa nói: “Hình như là thế này, một người thanh nhã lạnh nhạt như thủy mặc, một người rực rỡ đậm đà như sơn dầu, một người là thiên ngoại tiên nhân, một người là hoa phú quý ở nhân gian… Này, vẻ mặt cậu vậy là sao đó?” Đang nói một cách rất hứng chí, Nhị Hỷ tức giận. Vi Vi vẻ mặt không biểu cảm: “Da gà da vịt gì nổi hết rồi đây, còn nữa, tớ chẳng trơn như dầu chút nào.” Nhị Hỷ: “… Câu đùa của cậu lạnh thật!” Vi Vi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bực bội: “Chuyên môn của bọn tớ có gì mà không hợp, đều làm về công nghệ thông tin, IT song hiệp…” Nhị Hỷ đùa bỡn cô: “Cậu còn nghĩ ra được biệt danh nào khó nghe hơn nữa không? Ngành nghề như nhau thì không có cảm giác ngưỡng mộ biết chưa, còn nữa, công nghệ thông tin chỉ là một trong những sở trường của Tiêu Nại mà thôi.” Vi Vi bó tay, ủ rũ một hồi, chợt nghĩ ra một vấn đề quan trọng: “Vậy mọi người nói ai hợp với Tiêu Nại?” “Không có, đề cử ai cũng có người phản đối.” Rất tốt! Vi Vi thỏa mãn rồi. Lúc này không khí trong nhà thi đấu bỗng chốc sôi sục lên hẳn, Vi Vi lập tức nhìn vào trong sân, biết ngay mà, Tiêu Nại đã thay đồng phục thi đấu màu trắng bước ra rồi. Phong thái của anh vốn đã tuấn tú, thay đồng phục thể thao càng đẹp trai ngời ngời. Tiện tay đón bóng chuyền đến của đồng đội, nhẹ nhàng bình thản đập hai phát, khi đồng đội xuất hiện ngăn cản thì bỗng tăng tốc, mọi người đều nghĩ anh sẽ đột phá, anh lại dừng lại đột ngột, không hề nhắm kỹ đã nhảy vọt lên, quả bóng vẽ ra một đường uyển chuyển trong không trung, thời gian dường như lắng đọng, Vi Vi ngắm mái tóc đen nhánh tung bay của anh, nín thở. Xoạt! Quả bóng rơi thẳng vào rổ. Trọn ba điểm! Trên khán đài im bặt dễ có đến mấy giây, sau đó bùng ra một trận hoan hô cuồng nhiệt, Tiêu Nại trong sân lại không hề đoái hoài gì đến sự cổ vũ cuồng nhiệt ấy, chỉ nói vài câu với đồng hội, bắt đầu những động tác làm nóng người cơ bản. Ánh mắt của anh lúc này chỉ tập trung vào sân đấu, còn đối với khán giả trên kia thì như nhìn mà không thấy. Nhị Hỷ cảm thán: “Đó gọi là thần tượng.” Ty Ty: “Nghe nói Tiêu Nại bơi còn giỏi hơn chơi bóng rổ nữa, không biết khi thi bơi thì sẽ thế nào nhỉ?” Vi Vi không nén được, liên tưởng theo câu nói của cô bạn, cuộc thi bơi lội thế nào nhỉ, Đại Thần mặc quần bơi… Mặt “xoẹt” một tiếng đỏ bừng. Ty Ty thấy cô đỏ mặt, lạ lùng hỏi: “Vi Vi sao cậu nóng thế.” Vi Vi liếc xéo cô đầy vẻ chính nghĩa nghiêm khắc: “Cậu bậy bạ quá!” Ty Ty: “…” T_T Cô bất hạnh quá. Mười mấy phút sau, trận đấu chính thức bắt đầu, Tiêu Nại ra sân đầu tiên. Bóng rổ là môn thể thao rất hay, so với một hai khoảnh khắc tuyệt vời sau một thời gian dài dặc của môn bóng đá, thì bóng rổ dường như lúc nào cũng khiến người ta thót tim vui sướng. Trên sân bóng, Tiêu Nại luôn là người nổi bật nhất, điều này không chỉ do tướng mạo xuất sắc cũng như danh tiếng của anh, mà hơn nữa còn vì màn biểu diễn tuyệt vời khiến người xem không thể dời mắt nổi. Vi Vi như nhìn thấy Nhất Tiếu Nại Hà trong game. Thực ra cô không hiểu lắm về bóng rổ, nhưng sự ung dung bình thản khi triển khai những đường chuyền bóng kỳ diệu, những pha tính toán thần tốc né tránh khỏi những người cản phá, sức mạnh tuyệt vời khi bỗng nhiên đột phá, hoàn toàn khiến cô nghĩ ngay đến đệ nhất cao thủ trong game Mộng Du Giang Hồ ấy. Có lúc Tiêu Nại trên sân dường như có thể hình dung bằng từ “thanh nhã”, vậy nhưng một khi đã bùng nổ, khí thế kinh người sắc nhọn không ai bằng, giữa động và tĩnh, là tốc độ nguyên thủy nhất và là sự lay động khủng khiếp nhất mà sức mạnh anh mang đến. Vậy là Vi Vi đã biết rồi. Thì ra trên thế giới này quả thực có một chuyện như vậy, chỉ cần một khoảnh khắc, tình cảm yêu mến một người có thể đạt đến đỉnh điểm. Trận đấu này Vi Vi theo dõi một cách rất căng thẳng, bọn Nhị Hỷ lại không như thế, hiệp thứ nhất kết thúc rồi, Hiểu Linh mới hứng chí bảo: “Tiêu Nại chuyển hướng lúc nãy đẹp quá chừng! Tớ nhất định cũng phải bắt Đại Chung tập mới được!” Ty Ty nói: “Cái đó hình như yêu cầu tố chất cơ thể rất cao mà!” Hiểu Linh nói: “Không biết, haizzz, Tiêu Nại đúng là văn võ toàn tài!” Không chỉ là văn võ toàn tài, Vi Vi nhìn về phía bóng dáng cao ráo đang nghỉ ngơi kia, chợt nghĩ đến đoạn video clip anh làm. Người này đúng là xuất sắc quá thể, sau này nếu ở bên nhau thật, chắc cô phải cố gắng hơn nữa mới được. Sau vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận đấu bước vào hiệp hai sôi nổi hơn nhiều. Cá nhân Tiêu Nại hôm nay không phải là người cố tình chơi nổi nhất trong đội, có lúc anh thích chuyền bóng cho đồng đội hơn, nhưng rõ ràng anh là người khống chế nhịp độ trận đấu, khoa Công nghệ thông tin dưới sự tổ chức của anh rõ ràng chơi rất thuận lợi. Đợi sau khi hiệp hai kết thúc, khoa Công nghệ thông tin đã dẫn trước khoa Kiến trúc khoảng hai mươi điểm rồi. Hiểu Linh nói: “Tiêu Nại chắc sắp nghỉ rồi, Đại Chung nói hôm nay anh ấy chỉ chơi nhiều nhất là nửa trận.” Ty Ty quá đỗi thất vọng: “Tại sao vậy?” Vi Vi cũng nhìn bạn mình. Hiểu Linh nói: “Ui trời, trận chia tay mà, người chơi dự bị năm cuối cũng phải ra sân chứ, hơn nữa các cậu quên rồi ư? Sư huynh Tiêu Nại mới bị tai nạn xe, vận động lâu quá không tốt.” Vi Vi vừa nghe vừa thất thần, lúc đầu nghe bảo các đàn anh năm tư gặp tai nạn xe, biết là không còn gì trở ngại nữa nên không để ý, ai mà biết được… Cuộc đời đúng là kỳ lạ. Mười phút sau, hiệp ba bắt đầu thi đấu, Tiêu Nại quả không ra sân, trên khán đài ồ lên những tiếng bàn tán thất vọng. Vi Vi lại không thất vọng gì lắm, vẫn chuyên tâm xem thi đấu, có điều phần lớn thời gian vẫn chú ý đến Tiêu Nại đang đứng bên ngoài sân. Chú ý thấy anh đang nói chuyện với đồng đội, nhìn vào trong sân, hình như đang bàn luận về trận đấu. Chú ý thấy anh ngửa cổ lên uống nước, mái tóc đen nhánh lấp lánh những điểm sáng chói mắt. Chú ý thấy anh… … … Đặt bình nước xuống, đột ngột bước về phía khán đài mà không một dấu hiệu báo trước! Vi Vi cứng đờ người ngay trên ghế ngồi. Sự chú ý của toàn nhà thi đấu dần dần không còn ở sân đấu nữa, mà dường như đều đang theo dõi anh. Vậy nhưng Tiêu Nại vẫn với vẻ trấn tĩnh bình thản, giống như mọi ánh mắt kia đều không tồn tại, anh cất những bước đi rất tự nhiên bước lên bậc tam cấp của khán đài, sau đó đi qua từng dãy từng dãy ghế ngồi, thẳng tới trước mặt Vi Vi. Vi Vi ngồi ngay ở gần lối đi, nên anh rất thoải mái đứng ở bên cạnh cô, một tay vô tình đặt trên lưng ghế cô ngồi, cúi xuống, ánh mắt thiêu đốt người nhìn cô chăm chú. “Một chút nữa mọi người phải ra ngoài liên hoan, buổi tối anh chưa chắc lên mạng được.” Vi Vi gật gật đầu. “Ngày mai em định làm gì?” Vi Vi đáp: “Tự học.” Vẻ mặt của Vi Vi cũng trấn tĩnh khó tả, nhưng nếu lắng nghe kỹ những lời cô nói thì sẽ nhận ra, nếu đã nói là cô trấn tĩnh, chi bằng nói là… Tiêu Nại bảo: “Ừ, vậy ngày mai anh đi với em.” Vi Vi trả lời: “Ồ, mai em sẽ giúp anh giành chỗ.” … Cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phản xạ có điều kiện… Tiêu Nại ngước lên nhìn rồi nói với Ty Ty ngồi ngoài cùng: “Bên đó vẫn còn chỗ trống, có thể nhích vào phía trong một chút được không?” Ty Ty nhìn sang bên cạnh mình, quả nhiên không biết người ngồi cạnh đã đi mất tự lúc nào, thế là cô nhanh nhẹn nhích vào trong, Nhị Hỷ, Hiểu Linh cũng theo đó mà ngồi sát lại, Vi Vi đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế vốn là của Hiểu Linh. “Cám ơn.” Tiêu Nại lịch sự nói, sau đó anh rất không khách sáo ngồi xuống cạnh Vi Vi, tầm nhìn tập trung vào sân đấu, bắt đầu theo dõi với vẻ rất bình thường. Lấy anh làm trung tâm, trong vòng bán kính mười mét im phăng phắc, hoàn toàn đối chọi lại với âm thanh tranh cướp kịch liệt trong sân. CUỘC CHIẾN CHỚP NHOÁNG Dựa gần, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người như vậy! Một lúc lâu sau, xung quanh mới vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, Vi Vi loáng thoáng nghe thấy tên mình và Tiêu Nại được lặp đi lặp lại, dần dần, cũng có những cặp mắt lóe sáng thỉnh thoảng bắn về phía họ. Lại một hồi sau, âm thanh lớn hơn một chút, xì xào rì rầm, những ánh mắt tò mò nhìn họ cũng mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một trắng trợn táo tợn hơn. Trong sự mất bình tĩnh của mọi người, Vi Vi bỗng bìn tĩn hẳn (chú ý: không phải là sai chữ, xin mọi người hiểu cho sự bình tĩnh kỳ lạ này). Cô bắt đầu học theo Đại Thần, bình tĩnh theo dõi trận đấu, vừa mới nhìn lại đã kinh ngạc “a” lên một tiếng. Tỷ số trận đấu sắp bị san bằng rồi! Tiêu Nại như hiểu được cô đang ngạc nhiên điều gì, dửng dưng nói: “Không cần lo đâu, đợi đến lúc họ không quan tâm đến khán đài nữa thì tỷ số sẽ được dẫn trước lại ngay thôi.” Vì nhà thi đấu rất ồn nên lúc anh nói, có phần dựa lại gần cô, hình thành nên một tư thế nghiêng người thân mật, hơi thở gần ngay tích tắc, Vi Vi chỉ cần hơi hơi ngước mắt lên là có thể nhìn rõ hàng mi đen rợp của anh… Dựa gần, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người như vậy! Vi Vi cụp mắt xuống, nhìn theo sợi tóc của mình rụng xuống cánh tay anh, “uhm” một tiếng, thực ra vốn chẳng chú ý đến anh đã nói gì, chỉ lờ mờ cảm thấy, xung quanh lại tĩnh lặng… Hiệp thi đấu thứ ba kết thúc, Nhị Hỷ mới như tỉnh khỏi giấc mộng, la lên một tiếng: “Sao khoa chúng ta chỉ dẫn trước có hai điểm thế này!” Vi Vi nghe thấy giọng nói của cô, mới sực nhớ ra chưa giới thiệu bạn cùng phòng mình với Tiêu Nại, có điều trước đó anh luôn chăm chú theo dõi trận đấu nên cũng không tiện lên tiếng. Lúc này đây anh vẫn đang chú ý đến tình hình trong sân, Vi Vi muốn gọi anh một tiếng, nhưng xem ra xưng hô thế nào cũng khó lắm đây. Gọi sư huynh thì kỳ quá… Gọi Nại Hà càng kỳ hơn, có phải là game đâu… Gọi Tiêu Nại… ối… hình như có chút xấu hổ… Tại sao Đại Thần lại có thể gọi cô là Vi Vi một cách tự nhiên như thế chứ >o< Cũng may, Tiêu Nại đã thu ánh mắt về rất nhanh, đỡ cho Vi Vi phải lao tâm khổ tứ nữa. Vi Vi vội vàng nói: “À, họ là bạn cùng phòng của em.” Ngầm ra hiệu cho Tiêu Nại nhìn ba người ngồi cạnh cô vừa hồi phục được khả năng ngôn ngữ, lần lượt giới thiệu, “Hiểu Linh, Nhị Hỷ, Ty Ty.” Ánh mắt của Tiêu Nại lướt qua gương mặt ba người họ, sau đó mỉm cười đáp: “Chào các bạn.” Thế là… Ba người ấy thần trí vừa phục hồi lại bị chấn động bay tán loạn. Vi Vi đã bình thường rồi. Con người quả nhiên vẫn cần so sánh mà, dưới sự so sánh ấy thì biểu hiện của mình quả thực tốt quá đi mất. Hiệp thứ tư của trận đấu bắt đầu, quả đúng như lời Tiêu Nại nói, tỷ số lại được cách biệt hẳn, khoa Công nghệ thông tin cơ bản đã nắm chắc phần thắng rồi. Trước khi sắp kết thúc, Tiêu Nại đột ngột nói: “Ngu Công và Hầu Tử Tửu ở dưới kia, em có muốn đến chào hỏi không?” Vi Vi ngẩn ra, hỏi: “Là số 10 và 11 phải không?” Người cô nói chính là hai tên chạy đến bên Tiêu Nại khi anh vừa bước vào cửa lúc nãy. Tiêu Nại gật đầu. “Thế Mô-za-a đâu?” “Cậu ta chưa đến.” Vi Vi nghĩ ngợi: “Họ có biết em là Lô Vĩ Vi Vi không?” “Không.” Vậy sao anh lại biết được? Vi Vi nhìn anh, tâm trạng chấn động kinh ngạc dần dần biến mất, nghi vấn trong lòng lại mội lúc một rõ, có điều bây giờ người đông đúc náo nhiệt quá, rõ ràng không phải lúc để hỏi. Vi Vi không do dự thêm, đáp một cách dứt khoát: “Em đi.” Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, khoa Công nghệ thông tin đã thắng khoa Kiến trúc với tỷ số chênh lệch mười tám điểm rất tuyệt vời. Vi Vi nói với các bạn cô “Chút nữa cùng về”, rồi cùng Tiêu Nại đi xuống phía dưới. Phía sau lưng họ, Ty Ty tròn mắt nhìn túi đồ ăn vặt, nghĩ lung tung ing, “Những thứ bọn mình vừa ăn này chẳng lẽ do Tiêu Nại mua?!” Hiểu Linh làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện đồ ăn, vỗ vỗ lên tay Nhị Hỷ: “Thế giới này huyền ảo thật đấy Nhị Hỷ há.” Nhị Hỷ không nói, nhìn theo bóng dáng hai người đang đi ấy, hồi lâu sau mới vọt ra một câu: “Vi Vi nhà ta rõ ràng rất hợp với Tiêu Nại mà, ai nói không hợp chứ, mấy người trong diễn đàn trường ta đúng là không có mắt.” Vi Vi và Tiêu Nại bước xuống sân đấu trong ánh nhìn chòng chọc của mọi người, vừa đến cửa vào của khán đài, Hầu Tử Tửu và Ngu Công đã sốt ruột đứng đợi ở đó. “Ha ha, Lão tam, cậu cuối cùng…” Anh chàng mặt vuông cao to khỏe mạnh vỗ vỗ vai Tiêu Nại, dáng vẻ cảm thán đến mức không nói nổi lời nào. Người kia mặt nhọn hơn một chút, dáng người cao hơn cũng cảm thán nói: “Độc thân suốt kiếp đã hoàn lương rồi.” Cách nói “Độc thân suốt kiếp” này đã khiến Vi Vi nghĩ ngay đến cảnh lần đầu bọn họ gặp nhau trong game, hai người xa lạ trước mắt lập tức trở nên thân thiết dễ gần hẳn. Tiêu Nại không đếm xỉa đến lời trêu ghẹo của bọn họ, giới thiệu với Vi Vi: “Số 10 Vu Bán San, người kia là Khâu Vĩnh Hầu.” Anh không nói thân phận tương ứng của họ trong game vì có thể phán đoán được từ tên của họ rồi. Tiếp đó anh đang định giới thiệu Vi Vi thì cô đã chủ động trước một bước, chặn lời anh lại và lên tiếng rất lễ phép: “Xin chào các anh, em là Vi Vi.” Ngu Công – bạn Vu Bán San nghệch ra, lúc sau mới cười lên khà khà, vừa nói “Chào em chào em”, vừa nghĩ thầm trong lòng, đương nhiên anh biết em là Bối Vi Vi, hoa khôi của khoa ta mà, không ngờ lại cặp kè với Lão tam. Người trâu bò nhất khoa Công nghệ thông tin tìm được người đẹp của khoa, chỉ là chuyện “nước chảy vào mương” thôi, nhưng sao đối với hai người này, lại cảm thấy “nổi bật kinh người” thế nhỉ. (Xin chú ý đến trình độ sử dụng thành ngữ của bạn Ngu Công) Hơn nữa người đẹp này sao mà tự nhiên thân thiện đến vậy, mới lần đầu gặp nhau đã để người ta gọi là Vi Vi rồi. Hầu Tử Tửu cũng cười hà hà, suy nghĩ cơ bản cũng gần giống với Ngu Công. Vi Vi thấy vẻ mặt của họ là biết ngay họ chưa phản ứng theo kịp, thế là tỏ vẻ ngượng ngùng bổ sung thêm: “À, Ngu Công, Hầu Tử Tửu, em muốn nói, em là Lô Vĩ Vi Vi.” Nghe thấy “Ngu Công”, bọn Hầu Tử Tửu liền đờ người, bốn chữ “Lô Vĩ Vi Vi” vừa thoát ra, Hầu Tử Tửu lập tức có vẻ như bị sét đánh trúng, há hốc mồm đứng ngây ra đó không nói nổi lời nào, Ngu Công còn diễn một cảnh kinh điển hơn – quả bóng rổ trên tay anh bị buông rơi lăn lông lốc trên đất. … Vi Vi hôm nay lại thấy hài lòng thêm lần nữa. Cô cảm thấy mình hơi hơi hiểu Đại Thần rồi, cảm giác nhìn người ta bị sét đánh quả thực quá sướng ha ha. Tiếc là Vi Vi chưa đắc ý được bao lâu, một lúc sau đồng đội bạn bè của Tiêu Nại đã xúm lại, cuộc gặp bạn trên mạng trong tưởng tượng của Vi Vi lập tức diễn biến thành gặp mặt thân hữu… Thực ra Vi Vi chỉ cần không có Tiêu Nại thì sẽ ứng phó rất tự nhiên. Nhưng mấy ông anh dai nhách năm tư này cứ chòng ghẹo, chút ứng phó của Vi Vi làm gì đủ dùng, Tiêu Nại lại luôn tỏ vẻ bàng quan khoanh tay đứng nhìn, cười cười đứng một bên, chỉ đến khi bọn họ hô hào bắt cô cùng đi liên hoan thì anh mới giúp anh ngăn cản họ lại. Bạn Vi Vi chợt nghĩ đến một cách cũ rich, đánh không lại thì chạy thôi, thế là nhìn theo đám bạn mình đang đứng đợi ở cửa, nói: “Bạn của em đang đợi, em phải đi rồi.” Nói xong vừa định chuồn thì tiếc là lần này Tiêu Nại không bỏ qua cho cô, nhanh mắt nhanh tay chụp lấy cánh tay cô. “Thường thì em mấy giờ đi tự học?” “… Bảy giờ rưỡi.” Toàn bộ sự chú ý theo điều kiện phản xạ của Vi Vi đều tập trung vào cánh tay đang bị anh nắm chặt ấy. Tiêu Nại cười, sau đó nhẹ nhàng thả cánh tay cô ra: “Anh biết rồi, ngày mai anh đến dưới lầu đợi em, Vi Vi, nhớ giành chỗ giúp anh nhé.” Vi Vi hoàn thành thắng lợi cuộc đại tẩu thoát ra khỏi nhà thi đấu, trên đường vẫn chìm đắm trong những sự việc xảy ra ngày hôm nay, trầm tư không nói câu nào. Đi được một đoạn, cô chợt cảm thấy có gì đó kỳ quặc, sao bọn Nhị Hỷ cũng không nói gì là sao? Nhìn về phía đám bạn, thì ra họ cũng đang im lặng với một vẻ mặt rất khó hiểu. Vi Vi đột nhiên cảnh giác hẳn, như thế thì không ổn rồi, đè nén quá lâu thể nào cũng bạo phát càng kịch liệt hơn, cô vẫn nên chủ động bị thẩm vấn còn hơn. Vi Vi ho một tiếng rồi nói: “Các cậu có gì cần hỏi thì cứ tự nhiên đi.” Lúc nói thì chậm nhưng kỳ thực diễn biến cực nhanh, lời vừa phát ra, Nhị Hỷ lập tức bổ đến lắc lắc cô: “Cậu dám yêu đương với Tiêu Nại lâu thế mà giấu giếm bọn tớ hả!” Giọng nói của Vi Vi bị cô bạn lắc đến rời rạc: “… Oan quá… chuyện này… tớ cũng mới biết đây thôi…” Nhị Hỷ gầm lên: “Cậu cho bọn tớ là đồ đần thối à! Xem cảnh hai người hôm nay, không lén lút tư tình với nhau hơn nửa năm rồi thì ai mà tin nổi.” Vi Vi khổ sở, nửa năm? Nửa tiếng thì có! Vất vả chống cự thoát ra khỏi tay của bạn mình, Vi Vi nói liền một hơi. “Tớ yêu cầu có mười phút để kể tự do mà không bị ngắt lời!” Nhị Hỷ và Ty Ty, Hiểu Linh nhìn nhau một cái, phất phất tay ra vẻ khai ân: “Lại còn không nhanh chóng kể cho rõ!” Hiểu Linh nói: “Hai người đến giai đoạn nào rồi hả, Kiss chưa, lần đầu Kiss là lúc nào?” “…” Vi Vi phớt lờ, tằng hắng rồi nói: “Chuyện là như thế này, một ngày nào đó của mấy tháng trước, bầu trời quang đãng, tuyệt không có mây, trăng sáng sao mờ, tớ đi nhà vệ sinh một chút…” Ba người chen nhau gào lên tức giận: “Nói vào vấn đề chính!” Thì phần chính là sau khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh mà, đúng là chẳng có kiên nhẫn gì cả, cô vẫn phải nói nhảm một chút để sắp xếp lại tư tưởng đã, thực ra vẫn còn đang quay cuồng đây này… Haizzz, phải nói thế nào để bọn họ chuyển từ giận dữ sang thông cảm đây? Vi Vi bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện một cách từ từ ing, cô là điển hình của sinh viên khoa tự nhiên, văn vẻ rất bình thường, dưới sự kể lể của cô, câu chuyện của cô và Tiêu Nại trở thành một bộ phim đại chúng khi quen nhau, kết hôn trong game, sau đó mới gặp nhau ở ngoài đời. Có một số chi tiết cô không nói, cũng chẳng phải muốn giấu giếm gì cả, chỉ là những chỗ cô vẫn chưa hiểu rõ thì không tiện nói ra thôi, chẳng hạn như Tiêu Nại làm sao biết được cô ngoài đời. Và những lời Tiêu Nại đã nói với cô… xấu hổ lắm, không nói đâu >o< Nhưng với câu chuyện đã bị cắt gọt bớt này cũng đủ khiến bọn Nhị Hỷ thỏa mãn rồi. Truy vấn một hồi sau, Nhị Hỷ bảo: “… Cho nên hai người mới gặp nhau có hai tiếng đồng hồ?” Vi Vi trịnh trọng gật đầu, đã biết cô oan uổng thế nào chưa! Ty Ty: “Cho nên, cậu mới gặp mặt Tiêu Nại mà đã bị người ta cưa đổ rồi?” Vi Vi im bặt ngó lơ, cô mong muốn mình sẽ trả lời là không, nhưng sự thật vẫn là sự thật, không chấp nhận xảo quyệt bao biện. “… Hình như là vậy.” Nhìn thấy nét khinh thị trên mặt đám bạn cùng phòng, Vi Vi yếu ớt trả lời, “Nếu như còn có lần sau, tớ nhất định sẽ cố gắng kéo dài đến hôm sau…” Ty Ty thương hại nhìn cô: “Cậu yên chí đi, chẳng có lần sau đâu!” “Tớ đã bảo cậu yêu ảo mà.” Hiểu Linh đắc chí với sự tinh ý của mình, “Nhưng ai mà ngờ đối tượng lại là Tiêu Nại…” Giờ đây nghĩ lại vẫn không thể chấp nhận nổi. Ty Ty sực nhớ ra: “Đúng rồi, Vi Vi cậu nói gì mà video clip ấy, chưa cho bọn tớ xem nhé!” “Về rồi cho các cậu xem.” Vi Vi thuận miệng đáp ứng, chợt giật mình nhớ ra điều gì đó, bước chân khựng lại rồi đờ ra, video clip… clip… Cô đã quên sạch sẽ chuyện video clip rồi! Vi Vi choáng! Bên này, Vi Vi đã hoàn toàn sụp đổ với trí nhớ của mình, bên kia, Nhị Hỷ tổng kết bằng giọng điệu rất ư ngưỡng mộ: “Tiêu Đại Thần quả là lợi hại quá, theo đuổi người ta cũng chớp nhoáng như trong truyền thuyết!”
Phan 01 02 03 04 05 06 07 08 09 10 11 12 13 14 15 16 17

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét