Yêu em từ cái nhìn đầu tiên P2


 Bị cầu hôn



Vy Vy tiến thoái lưỡng nan, bây giờ mà hốt hoảng bỏ chạy thì thật không đáng mặt nữ hiệp, mà nếu đứng ở đây thì thật là xấu hổ, thế là Vy Vy nhanh trí, cô thu gọn váy áo và ngồi xuống.

Trong game Mộng du giang hồ khi nhân vật ngồi xuống có thể là do muốn nghỉ ngơi hoặc cũng có thẻ là do muốn tu luyện nội công, còn một kiểu nữa như Vy Vy bây giờ đó là ngồi xuống bán đồ (các món đồ trong game).

Khi Vy Vy gõ tên món đồ muốn bán ra, đó là “đồ dược phẩm bán rẻ”, trên đầu các nhân vật chơi đứng xung quanh bắt đầu xuất hiện nhiều lời thoại. Vy Vy nhanh chóng đánh ra vài lời chào hàng: “Hãy đến xem hàng đi, đây là dược phẩm vừa ra khỏi lò của Mãn cấp dược sư, giảm giá 8%”.

Vy vy nói câu này xong và đợi cho người chơi đến xem.

Chỉ là trò đùa thôi, vì dược phẩm của Mãn cấp dược sư ngay cả hiệu thuốc của hệ thống cũng không bán, chỉ khi đánh quái mới có mấy loại, đều là những loại có giá nhưng không có trên thị trường. Tuy server này Mãn cấp dược sư có mấy người nhưng bọn họ đều làm thuốc phục vẹ cho người trong bang của mình chứ rất ít người lấy thuốc đem ra ngoài bán. Bây giờ lại có thuốc của Mãn cấp dược sư được bán! Người chơi đứng trên cầu Chu Tước bắt đầu háo hức và kích động hẳn lên, lập tức đến rất đông, trong nháy mắt đã nhấn chìm cả hình ảnh của nữ hiệp áo hồng.

Kiệu họa đến rồi, kiệu hoa bay qua rồi.

Chiếc kiệu hoa vốn đi rất chậm qua cầu, không hiểu sao khi đến cầu lại tăng tốc độ bay vụt đi, trong nháy mắt đã không trông thấy bóng nữa.

Thuốc của Vy Vy cũng bán hết trong thời gian ngắn ngủi. Người chơi thấy chẳng còn kịch gì hay để xem nữa nên cũng nhanh chóng tản đi. Bình thường nơi này có rất ít người đến, chỉ khi nào có hôn lễ mới thu hút được mọi người đến đây, hôn lễ xong rồi cây cầu Chu Tước lại vắng vẻ và lạnh lẽo như cũ.

Vy Vy thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi thì bỗng nhiên có người gọi tên cô dưới chân cầu.

“Lô Vỹ Vy Vy”.

Vy Vy nhìn về phía nơi có tiếng nói.
Cạnh chiếc cầu bên sông trồng một cây dương liễu, người đó đứng dưới bóng liễu xanh, cơn gió nhẹ từ xa thổi đến, hàng liễu mềm mại khẽ rung lên, chàng trai đứng dưới chân cầu mặc chiếc áo trắng không vương một hạt bụi trần, bên mình mang theo cây cổ cầm, tay áo phất phơ trong gió, có cảm giác tiêu diêu lánh xa bụi trần.

Vy Vy nhìn không chớp mắt!

Vy Vy nhìn không chớp mắt không phải vì chàng trai mặc áo trắng quá đẹp trai. Tuy rằng cũng có đẹp trai nhưng hình ảnh người mặc áo trắng chơi đàn trong game Mộng du cũng có nhiều, nhìn nhiều cũng không có cảm giác nữa rồi.

Mà vì tên của chàng trai đó.

Nhất Tiếu Nại Hà.

Cao thủ đệ nhất trong server này.

Trong trò chơi online này, một người được coi là đệ nhất cao thủ không chỉ có đẳng cấp cao mà đồ trang bị của anh ta phải mạnh, phải có độ sát thương cao, các thao tác phải chuẩn, quan trọng nhất là anh ta phải có nhiều tiền.

Thế nên lần đầu tiên nhìn thấy Nhất Tiếu Nại Hà, Vy Vy không tránh khỏi nổi chút lòng tham khi nghĩ đến tiền.

Đại Thần ơi!

Thần tượng ơi!

Đại gia ơi! [=))]

Vy Vy chạy xuống dưới cầu, cô gõ một biểu tượng mặt cười và nói: “Anh Nại Hà, nghe danh đã lâu. Anh gọi em à?”

Nhất Tiếu Nại Hà “ừ” một tiếng sau đó hệ thống thông báo với Vy Vy: Nhất Tiếu Nại Hà đã thêm bạn vào danh sách bạn tốt. 

Vy Vy vội vàng đồng ý và tiện thể cũng thêm Nhất Tiếu Nại Hà vào danh sách bạn bè. Không ngờ Nhất Tiếu Nại Hà lại dễ thêm vào danh sách bạn bè thế. Bạn bè của cao thủ đệ nhất mà thêm danh sách bạn bè thì thường bị hệ thống đẩy mạng ra ngoài ngay, Vy Vy có lúc thêm nhiều bạn quá cũng bị đẩy mạng.

Nhất Tiếu Nại Hà im lặng một lúc rồi nhắn tin: “Em cảm thấy hôn lễ hôm nay thế nào?”

Vy Vy sửng sốt, chả nhẽ Đại Thần cũng đến huyên thuyên mấy chuyện này? Vy Vy nói: “Làm to thật!”.

Nhất Tiếu Nại Hà: “Vậy thì em có muốn một hôn lễ to đẹp hơn như thế không?”.

Vy Vy ngây người.

Nhất Tiếu Nại Hà: “Kết hôn với anh nhé!”.

Vy Vy thấy may mắn là hôm nay mình không uống nước khi online, nếu không thì màn hình bây giờ đã ướt nhèm rồi. Cô cẩn thận để cốc trà ra xa một chút rồi chăm chú nhìn màn hình.

Trên màn hình, nhân vật Nhất Tiếu Nại Hà vẫn im lặng đứng dưới gốc liễu, có chút gì đó phóng khoáng, có chút gì đó thoải mái. Vy Vy nhìn một hồi rồi nhắn lại: “Đại Thần… Anh bị giả mạo nick à? = =”.

Nhất Tiếu Nại Hà đương nhiên không có hứng thú với câu nói đùa này của Vy Vy nên anh gõ một biểu tượng im lặng và nói tiếp: “Em có xem tin tức mới nhất trên website chính thức của game không, về đại hội thi đấu (PK) vợ chồng ấy?”.

Vy Vy: “Đợi chút, em ra xem đã”.

Vy Vy vừa vào website chính thức của game đã thấy dòng chữ “Đại hội thi đấu vợ chồng” ngay trang nhất. Cô xem qua một hồi và hiểu qua qua rồi. “Đại hội thi đấu vợ chồng” tức là một cặp vợ chồng sẽ tham gia thi đấu, các cặp vợ chồng trong server sẽ thi đấu với nhau trước, sau đó ba cặp giành được chiến thắng trong server sẽ nhận được một giải thưởng nhất định. Đôi nào đoạt giải nhất của server sẽ được tham gia chung kết toàn server trong game. Ba đôi giành chiến thắng sẽ nhận được những giải thưởng cao cấp. Giải thưởng cao nhất làm Vy Vy thèm nhỏ dãi.

Vy Vy: “Anh tìm em kết hôn vì đại hội thi đấu này à?”.

Nhất Tiếu Nại Hà: “Ừ”.

Vy Vy: “Sặc, sao lại tìm em?”

Nhất Tiếu Nại Hà nói luôn: “Vì em là nữ game thủ duy nhất lọt vào top 10 trên bảng PK”.

Vy Vy có chút rung động. Nại Hà chắc chắn rất mạnh rồi, đứng đầu tiên trong bảng PK, đứng số một trong bảng tài sản, vũ khí và đồ vật yêu thích đều lên thần, nếu liên thủ với anh thì vị trí số một trong server này coi như đã nắm chắc một nửa. Thế nhưng, lần thứ nhất cô kết hôn vì làm nhiệm vụ, lẽ nào lần thứ hai kết hôn là vì PK sao?

Vy Vy im lặng một hồi lâu.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì làm nhiệm vụ, không phải vì giao đấu thì cô kết hôn với người lạ làm cái gì chứ? Hơn nữa, giải thưởng lại hấp dẫn như thế…

Vy Vy nghiến nhẹ răng nói: “Kết hôn đi”.

Cứ quyết định như thế, Vy Vy vui vẻ nói tiếp: “Đi, chúng ta đến chỗ Nguyệt Lão”.

“Đợi chút”.

“Sao?”. Lẽ nào Vy Vy vui vẻ đồng ‎ý như thế nên Nại Hà sợ quá mà muốn bỏ chạy.

Nhưng sự thực không như Vy Vy nghĩ. Nhất Tiếu Nại Hà nói: “Anh muốn chuẩn bị một chút, ba hôm sau, tám giờ nhé!”.

Vy Vy ngạc nhiên hỏi lại: “Chuẩn bị cái gì?”

“Hôn lễ”.

Vy Vy: “Chứng nhận là được rồi, cũng chi là kết hôn vì thi đấu thôi mà, không cần phải quá long trọng đâu”.

Nhất Tiếu Nại Hà: “Không được, hôn lễ của Nhất Tiếu Nại Hà làm sao có thể tùy tiện đơn giản được?”.

Vy Vy: “………”.
Đêm trước hôn lễ


Nếu mà đã quyết định kết hôn thì mọi người cũng chấp nhận thôi.

Haizzz, câu này nghe ra logic cứ lạ lạ thế nào…

Thế là hai ngày hôm nay Vy Vy luôn đi cùng với Nhất Tiếu Nại Hà, cô còn gia nhập vào đội ngũ cố định của Nại Hà. Thành viên trong đội của anh cũng đều là cao thủ, trong đó có hai người Vy Vy đã từng giao đấu qua rồi, có điều cô cũng chỉ quen biết họ qua nick ID mà thôi.

Lần đầu tiên nói chuyện với họ là thế này đây.

Hầu Tử Tửu: “Hô hô, người mới”.

Ngu Công trèo núi: “Nại Hà, nàng này là ai đấy?”.

Nhất Tiếu Nại Hà: “Vợ sắp cưới của tớ”.

Anh nói thật tự nhiên làm Vy Vy khựng lại một hồi, sau đó cô dùng một biểu tượng mặt cười và nói: “Chào mọi người ^_^”.

Mojata: “Wa, chị ba”.

Ngu Công trèo núi: “Tớ thấy, bao năm độc thân rồi cũng phải kết hôn thôi”.

Mọi người ồn ào nói chuyện một hồi rồi quay sang chúc mừng, đột nhiên có người nói: “ID của chị ba quen quá nhỉ?”.

“Cậu nói như thế làm tớ cũng cảm thấy vậy, chị ba có phải đã từng ở trên bảng giao đấu?”

Hầu Tử Tửu thẳng thắn nói: “Tớ nhớ ra rồi, Lô Vỹ Vy Vy, không phải là vợ cũ của Chân Thủy Vô Hương sao?”.

Cả đội im lặng một hồi, không khí có chút cổ quái. Vy Vy đang định nói cô với Nại Hà vì thi đấu mà kết hôn thì anh lạnh lùng nói: “Ờ, chị ba của các cậu trước đây đã là vợ của người ta, mọi người không được coi thường cô ấy nhé”.

Vy Vy mắc nghẹn miếng khoai trong họng.

Từ đó Vy Vy nghiệm ra một điều rằng: khi đi làm nhiệm vụ đánh quái với Nại Hà, tốt nhất là không được ăn đồ ăn vặt và không nên uống nước. Nếu không một khi anh nói điều gì đó kinh ngạc thì một là bị nghẹn, hai là màn hình là lem nhem nước.

Cùng với đội ngũ của Nại Hà đi làm nhiệm vụ săn boss rất vui. Thứ nhất là mọi người cùng nhau chiến đấu, thứ hai là hiệu quả sẽ cao hơn nhiều. Trước đây khi Lô Vỹ Vy Vy và mọi người trong bang cùng đi săn boss, phải đánh rất lâu mới được, lần này thì chắc chắn rồi. Nói đến chuyện này thì không thể không nhắc đến Nhất Tiếu Nại Hà, công việc của anh là chơi đàn. Nghề này trong game Mộng du giang hồ có chút xấu hổ, giống như cái gì cũng biết một chút nhưng chẳng cái gì là đẳng cấp cả. Đơn giản mà nói, người chơi đàn biết chém đơn, biết tấn công cùng với đội, biết trợ giúp đội, biết trị thương, nhưng công kích thì không bằng đao khách, kiếm khách, trị thương thì không bằng chuyên môn làm việc đó, thực tế là hơi vô bổ.

Mọi việc ở trên người Nại Hà Đại Thần thì lại khác.

Kỹ năng trị thương của Nại Hà không hề kém cạnh so với bác sĩ chuyên môn, hơn nữa thao tác kĩ thuật của anh nhanh, mạnh, đồng đội chỉ lo chiến đấu mà không cần phải phân tâm chăm lo cho anh. Có một lần khi đánh boss sắp xong, Nhất Tiếu Nại Hà, trước đây luôn đóng vai trò bác sĩ cho cả đội, liền rút thanh kiếm từ trong chiếc đàn cổ ra, một nhát đao chí mạng đâm vào tên boss, trên đầu boss hiện ra một loạt chữ màu đỏ rồi đổ rầm xuống đất.

Kiếm trong đàn là chiêu duy nhất mà người chơi đàn có thể xuất chiêu, Vy Vy đã gặp nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ thấy được giá trị sát thương của nó cao như thế này, nhanh quá mức tưởng tượng. Vy Vy ghen tỵ đến mức phát khóc. Nhất định là do trang bị của anh ấy quá mạnh rồi.

Kể chuyện này trước bởi vì khi Vy Vy thấy con vật yêu quí của Nhất Tiếu Nại Hà thì cô không còn nghĩ được gì nữa.

Con vật yêu quí của anh là một con mèo trắng.

Con vật yêu quí của Vy Vy là một con hổ oai phong.

Khi hổ không đánh lại mèo thì Vy Vy còn nghĩ được cái gì nữa chứ!

Nại Hà nhìn thấy con vật của Vy Vy, anh nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi chúng ta kết hôn xong rồi cho hai con vật kết hôn nhé!”.

Con vật có thể kết hôn của Mộng du giang hồ là một chức năng đặc biệt, không giống các trò chơi trực tuyến khác. Nhân vật chơi có thể kết hôn, sau đó con vật yêu thích cùng loài cũng có thể kết hôn, về sau có thể sinh ra một loại kỹ năng. Nghe nói là sau khi phát huy một loại năng lực xong thì có thể sinh được con cái.

Vy Vy nói: “Thế nhưng bọn chúng khác loài mà?”

Nhất Tiếu Nại Hà nói: “Của anh chỉ là biến dạng của hổ thôi”.

Hóa ra con mèo đó cũng là con hổ, hèn gì trên trán nó có hoa văn hình chữ “ngọc”. Vy Vy không cảm thấy có chút tự ti nữa, vì xét cho cùng hổ của Vy Vy thua một con hổ khác thì cũng không có gì mất mặt.

“Được chứ, được chứ! Để chúng kết hôn đi!”. Vy Vy vui vẻ đáp, mèo của người ta là thú thần cấp, còn hổ của Vy Vy chỉ là con thú bình thường, có nghĩ gì đi nữa thì cũng là trèo cao rồi. Vy Vy lại tiện miệng hỏi: “Con mèo của anh là cái à?”.

“Không, là đực”.

“… Hổ của em cũng là đực”.

Vy Vy trầm ngâm một hồi, quả nhiên thú thần không phải dễ lấy…


Hôm kết hôn là thứ bảy, mới sáng sớm Vi Vi đã chạy đến thư viện tự học theo thói quen. Nói ra thì bạn Vi Vi cũng thật khắc khổ, không khắc khổ thì không được, ở một trường đại học thế này, ở một khoa như khoa Công nghệ thông tin này, học sinh nào không nhanh nhẹn, hơi tụt hậu tí là bị đánh ngay.
Tự học đến hơn bốn giờ chiều, Vi Vi đã hơi nhấp nhổm không yên, liên tục xem đồng hồ, vừa đến năm giờ là thu dọn hết sách vở rồi chạy như bay đến nhà ăn. Ăn xong cơm về đến ký túc vào game chơi, Nhất Tiếu Nại Hà không ở đó, tên những người khác trong nhóm cũng xám xịt, Bối Vi Vi thăng cấp chóng mặt tự vác đao đi chém quái, đang chém rất happy thì bạn cùng phòng lục tục kéo về.
Ký túc của Vi Vi là phòng 4 người, ngoài cô ra, còn có Hiểu Linh, Ty Ty và Nhị Hỷ, đều là bạn cùng khoa Công nghệ thông tin, và bốn người các cô cũng là 4 nữ sinh duy nhất năm thứ hai của khoa này.
“Vi Vi, đừng chơi nữa, sáu giờ là khoa chúng ta đấu bóng rổ với khoa Sinh Hóa đó, cùng đi xem nhé.” Hiểu Linh vừa thay đồ vừa nói.
Vi Vi vừa chém quái vừa lắc đầu: “Các cậu đi đi, hôm nay tớ có việc.”
“Đùa, cậu mà có việc gì, chỉ chơi game thôi mà, đi đi, Đại Chung nói hôm nay Tiêu Nại sẽ đến đó.”
“A! Thật không? Tiêu Nại!!” Ty Ty và Nhị Hỷ cùng hét lên.
Vi Vi cũng mắt sáng rực quay đầu lại.
Hiểu Linh tuy cần hiệu quả như vậy nhưng thấy bạn mình thế thì, “Chịu không nổi các cậu, mê trai gì mà kinh thế, nhìn Vi Vi kìa, trấn tĩnh biết bao.”
Vi Vi lật đật giơ tay: “Đừng nói oan tớ, tớ cũng mê.”
Nói thực thì bốn cô nữ sinh phòng Vi Vi đã được xem là rất không mê trai rất không mê trai rồi, nhưng trên thế giới này cũng có một dạng nhân vật mà bảo người ta không mê thì rất không bình thường.
Chẳng hạn như Tiêu Nại.
Tiêu Nại của khoa Công nghệ thông tin, nhân vật phong vân đẳng cấp nhất Đại học A, nếu trường mà cũng làm một bảng xếp hạng như trong game thì no.1 chắc chắn cũng về tay Tiêu Nại chứ không lẫn vào đâu được. Trước tiên khoan nói đến chuyện chàng là thiên tài trong lĩnh vực phần mềm khiến người ta bàng hoàng thảng thốt, và cả chuyện mang về vinh quang cho trường khi vào học được hơn ba năm đã dẫn đội đi tham gia cuộc thi lớn về lập trình quốc tế ACM, chỉ riêng chuyện chàng tinh thông đàn tranh cờ vây, còn từng là tuyển thủ bơi lội đại diện cho trường tham gia thi đấu giành giải vàng v.v… đã khiến đám học sinh đủ hít khói rồi. Ngoài ra tướng mạo cũng rất tuấn tú ưu nhã, phong thái tuyệt đỉnh, quả khiến người ta không xiêu vẹo cũng khó.
Có điều mê thì mê chứ con gái trong khoa chẳng ai dám vượt lên theo đuổi chàng, một mặt là do chàng rất ít khi đến trường, tuy cùng một khoa nhưng không thân quen, mặt khác là, chàng đứng ở một nơi quá cao, và cũng quá ngạo mạn, trong thần thái luôn toát lên vẻ hờ hững thờ ơ khiến người khác không dám đến gần.
Vi Vi chỉ có ít lần đứng xa xa nhìn thấy anh, trong đó có lần thấy anh từ chối một cô bạn ở khoa khác, cô nàng ấy chặn anh lại để đưa một thứ gì đó kiểu thư từ, chắc là thư tình, kết quả đừng nói là người ta không nhận mà còn không thèm liếc mắt nhìn một cái, bước chân cũng không hề chậm tí nào, cứ thế mà lướt qua.
Kỳ quặc là, anh ta ngạo mạn thế, nhưng quan hệ với bọn con trai thì rất tốt, nam sinh trong khoa đều rất phục anh, nghe nói anh đã lập công ty riêng từ lâu, không ít cao thủ trong khoa đã bị chính anh khoét đi mất.
Truyền thuyết về Tiêu Nại còn rất nhiều mà phần lớn cũng từ các thầy cô mà ra, vì cha mẹ anh là giáo sư khoa khảo cổ và lịch sử của trường. Nghe nói cha mẹ Tiêu Nại đều bản tính thanh cao và thanh bần truyền thống, đến Tiêu Nại thì bỗng đột biến gene, mới học cấp hai đã biết hợp tác với ông chú mở tiệm internet, khi ấy máy tính còn chưa phổ cập, đúng vào thời điểm các tiệm internet ăn nên làm ra nhất, còn có lời đồn anh bán nhà bán cửa để chơi cổ phiếu kiếm tiền bạc tỉ, loạn xạ cả lên, không biết đâu thật đâu giả.
Chỉ là một con tôm nhỏ trong khoa, Vi Vi đương nhiên cũng rất hâm mộ Đại Thần, mấy phần mềm nhỏ rất dễ sử dụng trong máy tính của cô là tác phẩm làm chơi của Đại Thần n năm trước đây. Đại Thần nay đã là sinh viên năm cuối, sau này càng không thể thấy được anh trong trường rồi, Vi Vi nhìn vào game, biểu tượng của Nhất Tiếu Nại Hà vẫn xám xịt, lại nhìn đồng hồ, 5 giờ 40, thế là nhân đó tắt máy tính, chạy đến nhà thi đấu bóng rổ với đám bạn cùng phòng.
Lúc đến đó thì không khí đã huyên náo lắm rồi, bạn trai của Hiểu Linh là Đại Chung đứng trước cửa đón các cô, đưa vào chỗ ngồi đã để dành trước.
Hiểu Linh vừa đi vừa nói: “Đại Chung, Tiêu Nại đâu, anh nói là anh ấy sẽ ra sân mà?”
Đại Chung bất mãn: “Em đến để xem anh hay xem anh Tiêu?” Đại Chung là hậu vệ chủ lực của đội bóng rổ khoa Công nghệ thông tin, hôm nay chắc chắn phải ra sân.
Hiểu Linh không chịu thua: “Đương nhiên là đến xem Tiêu Nại rồi, anh có gì đáng xem đâu.”
Ba cô còn lại cũng gật đầu, Đại Chung tuyệt vọng, ủ rũ hồi lâu mới nói: “Anh Tiêu chắc chắn không thi đấu đâu, còn có đến xem hay không thì chưa biết, hình như có chuyện đột xuất.”
Đám con gái bỗng thấy thất vọng, nếu vừa nãy ánh mắt còn lóe lên ánh sáng 100W thì giờ chỉ còn lại chừng 10W, có điều vẫn

may, không khí cuồng nhiệt trong nhà thi đấu rất nhanh đã làm các cô hưng phấn trở lại.
Đang lúc đợi trận đấu bắt đầu thì một cậu chàng cao to khoác áo đồng phục thi đấu của khoa Công nghệ thông tin bước đến trước mặt các cô, nói chính xác là, bước đến trước mặt Vi Vi, đầu cúi thấp, dáng vẻ lúng túng không nói nổi câu nào, tai đã đỏ nhừ lên.
Bọn Hiểu Linh lúc đó trong lòng dội lên ba chữ - lại nữa rồi!
Quả nhiên, ngần ngừ một lúc lâu, cậu chàng cao lớn khỏe mạnh ấp úng nói: “Vi Vi sư tỉ, nếu bọn em thắng thì em có thể mời chị đi ăn khuya không?”
Vi Vi vẻ trấn tĩnh nhìn lại cậu ta, hỏi ngược lại: “Cậu có thua không?”
“Tất nhiên là không!” Cậu chàng bị khích, ngẩng đầu lên.
“Vậy cố lên nhé!” Vi Vi nở nụ cười cưng chiều như trưởng bối (?), rất chi là đại tỉ khuyến khích tiểu sư đệ.
“Vâng! Sư tỉ! Em nhất định sẽ thắng!”
Tiểu sư đệ ôm quả bóng rổ rất phấn khích chạy vào sân.
“……”
“……”
“……”
Bên trên là tiếng lòng của ba người Hiểu Linh, Nhị Hỷ, Ty Ty.
Nhị Hỷ nói: “Tiểu sư đệ này dễ lừa thật đó.”
Ty Ty phản bác: “Ghét nhất kiểu bọn nhóc ranh này, lấy thắng thua trong trận đấu ra ép người, nếu Vi Vi từ chối thì lại chẳng thua rồi còn đổ thừa ấy chứ.”
Hiểu Linh: “Thủ đoạn từ chối của Vi Vi nhà ta càng ngày càng lợi hại!”
Vi Vi cười hì hì, vờ làm ra vẻ khiêm tốn: “Quá khen quá khen, làm nhiều rồi cũng thành quen ấy mà.”
Tiếp theo là một người nào đó bị đánh một trận không thương tiếc, thiếu nợ đòn điển hình mà!

Phan 01 02 03 04 05 06 07 08 09 10 11 12 13 14 15 16 17 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét