Chương 34: Làm khách.
Mấy ngày sau, Bạch Mạn Điệp đối với hành trình của bọn họ phi thường có định kiến!
“Đại ca à, ngươi vội đi đầu thai sao? Xin lỗi, ta nói sai rồi, ta là muốn nói ngươi không cần gấp gáp như vậy, chúng ta cũng không được nghỉ ngơi ba bốn ngày rồi.” Cũng không phải vội đi đầu thai mà là cứu cái mạng nhỏ của mình. Cứu mạng của mình cũng không cần đem mạng ngươi khác thêm vào chứ? Bạch Mạn Điệp dám cam đoan, nếu còn tiếp tục liều mạng chạy đi như vậy, nàng nhất định mệt chết trước khi tới được Thiên Sơn.
Ai đó lập tức nhìn nàng vô cùng bất mãn.
“Đương nhiên, hai ba ngày cũng được… Một hai ngày? Ai da, ít nhất là một ngày đi.”
Đông Phương Vũ rốt cuộc thở dài một hơi, “Vậy thì một ngày đi.”
Bạch Mạn Điệp hầu như mừng đến phát khóc, thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Muôn năm, ngươi rốt cuộc cũng có lương tâm rồi.”
Mấy ngày nay liều mạng chạy đi, ăn không ngon ngủ không yên, trình độ giang khổ đã nhanh chóng vượt qua hồng quân trường chinh rồi. Hai năm cũng đã qua, đợi thêm một hai ngày cũng đâu có sao đâu.
Rốt cuộc cũng tìm được một khách điếm, Đông Phương Vũ chăm sóc Truy Nguyệt của hắn, còn Bạch Mạn Điệp vô cùng cao hứng chạy đi tìm phòng.
Khách điếm này giá cả rất sang trọng, đẳng cấp cũng không tệ, vừa nhìn đã biết là có hạng rồi. Nàng cực khổ cả một ngày đường, tìm nơi nào sang trọng một chút cũng không tính là quá đáng chứ, dù sao Đông Phương Vũ cũng không thiếu tiền.
Bạch Mạn Điệp vừa tìm được một gian phòng tốt, tìm chỗ nào đó ngồi xuống đợi Đông Phương vũ. Tiểu nhị lập tức dâng trà thơm lên, Bạch Mạn Điệp vừa nâng chung trà, chợt nghe có người nói, “Bạch cô nương, trùng hợp vậy.”
Bạch Mạn Điệp quay đầu lại, đã thấy Tống Phù Dung xinh đẹp đang ung dung tiến lại gần.
Nàng quay lại tươi cười nhìn Tống Phù Dung, “Thật trùng hợp a.” Tống đại mỹ nữ thoạt nhìn so với Đỗ mỹ nữ thuận mắt hơn nhiều, đều là mỹ nữ, sao cảm giác khác nhau quá vậy?
Tống Phù Dung tự động ngồi xuống đối diện nàng, “Bạch cô nương, không ngờ lại gặp cô nương ở đây.”
“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.” (Người sống nơi nào chẳng gặp nhau)
Tống Phù Dung cười nhạt, “Bạch cô nương nói đúng, Bạch cô nương lần trước cứu Phù Dung, Phù Dung còn chưa kịp nói lời cảm tạ.” Nếu không nhờ Bạch Mạn Điệp cứu, nàng có thể nhiễm bệnh mười ngày nửa tháng rồi.
“Không cần khách khí.” Kỳ thực nàng cũng không muốn cứu Tống Phù Dung, tất cả đều do bản năng phản ứng. Lãng phí của nàng một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan. Nàng đến giờ vẫn còn xót đây này. Một câu cảm tạ có thể đổi lại một viên linh đan diệu dược, hơi bị lời rồi.
“Bạch cô nương, hàn xá không xa, nếu Bạch cô nương không chê, để Phù Dung làm tròn phận chủ.”
“Không cần, ta còn có việc, đa tạ hảo ý của Tống cô nương.” Các nàng cũng không phài quen thân gì lắm, sao lại không biết xấu hổ tới nhà người ta hỗn ăn hỗn uống chứ.
Tống Phù Dung buồn bã, “Bạch cô nương chẳng lẽ khinh thường tiểu muội sao?” Vị Bạch cô nương này võ công cao, y thuật cũng cao, còn có Sáo Ngọc Công Tử làm chỗ dựa vững chắc, kết giao với nàng chắc chắn không tệ.
Bạch Mạn Điệp vội vã xua tay, “Không phải không phải, chỉ là ta thật sự có việc, e rằng không tiện cho lắm.” Cho dù nàng nguyện ý, Đông Phương Vũ cũng không đồng ý.
“Bạch tỷ tỷ, Tống gia chỉ có tiểu muội là nữ nhi, từ nhỏ cô đơn. Tiểu muội cùng tỷ tỷ vừa gặp đã thân, thỉnh tỷ tỷ đừng ghét bỏ tiểu muội.” Nhìn bộ dạng kia thật sự khiến người ta thương xót.
Bạch Mạn Điệp không muốn thấy nhất chính là bộ dạng này của người ta, vội nói, “Đừng đừng, Tống cô nương, ta làm sao ghét bỏ cô nương được?”
“Bạch tỷ tỷ, ở khách điếm thật sự không tiện cho lắm, chi bằng để tiểu muội làm tròn phận chủ đi.”
Nhìn thấy đôi mắt khát khao của nàng, Bạch Mạn Điệp thực sự không còn cách nào khác, đành phải nhận lời.
“Được rồi.” Ngủ ở đâu cũng như nhau.
Lúc nói với Đông Phương Vũ nàng muốn đến Tống gia ở một đêm, đổi lại là một cái trừng mắt rõ to. May mà hắn đeo nửa mặt nạ, bằng không nàng nhất định sẽ bị biểu tình đáng sợ đó của hắn hù chết.
Tính cách của Đông Phương Vũ đích thực là cổ quái, thế nhưng hắn đối với Bạch Mạn Điệp tuyệt đối vô cùng tốt. Thấy nàng khóc lóc “đau khổ” cầu xin, hai người đành phải cùng nhau tới Tống gia quấy rầy.
Tống đại trang chủ Tống Cảnh nhân đồng chí sau khi biết Sáo Ngọc Công Tử cùng một vị “nữ tử thần bí” đại giá quang lâm, vừa mừng vừa sợ. Kỳ thực thứ hắn thật sự thích nhất chính là nhìn thấy hình dạng hồn nhiên kia của Bạch Mạn Điệp. Nhìn dáng vẻ của nàng, hắn rốt cuộc có thể nhớ tới bóng hình xinh đẹp kia.
Dường như trước mỗi lần mở tiệc, chủ nhân đều phải nói mấy câu khách sáo, đương nhiên, Tống gia đại trang chủ cũng không ngoại lệ.
“Sáo Ngọc Công Tử cùng phu nhân đại giá quang lâm, thực sự là vinh hạnh của Tống mỗ, Tống mỗ kính hai vị một chung.” Tống đại trang chủ thập phần vui vẻ, đến mức cả mặt hồng hào.
“Tống trang chủ khách khí rồi.” Đông Phương Vũ luôn luôn không thích cùng người khác xã giao chỉ nhàn nhạt trả lời hắn, sau đó ngửa đầu uống cạn chung rượu.
Bạch Mạn Điệp cũng hào khí ngất trời ngửa đầu uống rượu, “Đa tạ chiêu đãi của Tống trang chủ.” Nàng dù sao cũng được gọi là ngàn chén không say, một chén rượu nàng làm sao để vào trong mắt.
Tống Phù Dung mỉm cười uống rượu, cười yếu ớt nói, “Bạch cô nương quả nhiên nữ trung hào kiệt.”
“Tống cô nương cũng vậy.”
Tống Cảnh Nhân lần thứ hai nâng chung rượu lên, “Phu nhân cứu tiểu nữ, lão phu vô cùng cảm kích, kính phu nhân một chén rượu nhạt.”
Bạch Mạn Điệp tùy tiện nói, “Tống cô nương tựa như thiên tiên, chỉ cần là người, ai cũng nguyện ý cứu.” Linh đan diệu dược của nàng a, một chung rượu là xong rồi sao?
“Bạch tỷ tỷ quá khen.” Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, phong phạm rất tốt.
Bạch Mạn Điệp vô ý liếc nhìn đến chỗ trống bên cạnh Tống đại trang chủ, nghi hoặc hỏi, “Tống trang chủ, có phải còn người nào nữa không?” Ở vị trí kia đã dọn xong chén đũa, hẳn là có người ngồi, chắc là phu nhân hắn.
“Mẫu thân muội thân thể không được tốt, trước khi dùng bữa đột nhiên khó chịu.”
Bạch Mạn Điệp vẻ mặt áy náy, “Thực sự xin lỗi, đáng lý ra nên chờ phu nhân…”
Tống Cảnh Nhân cắt đứt lời nàng, “Phu nhân không cần để tâm, chuyết kinh thân thể không được khỏe, bình thường trước bữa hay phát bệnh.” Nhiều năm qua đã sớm thành thói quen rồi.
Tống Phù Dung ân cần gắp rau trong đĩa cho nàng, “Bạch tỷ tỷ, nương rất ít khi cùng ăn với chúng ta, tỷ không cần tự trách.”
Bạch Mạn Điệp vừa định trả lời, chợt nghe một trận ho khan truyền đến. Một vị phụ nhân khuôn mặt xinh đẹp lập tức xuất hiện, vị phụ nhân này là do hai nha hoàn dìu đỡ, thoạt nhìn thân thể vô cùng suy yếu.
Nàng suy yếu tới trước bàn ăn, hơi áy náy, “Ta thân thể không được tốt, chậm trễ đón tiếp hai vị.”
Tống Cảnh Nhân từ tay nha hoàn tiếp nhận nàng, đỡ nàng ngồi lên ghế, “Ngồi đi.”
“Nương, thân thể ngài đã khỏe lên chưa?”
“Khá hơn rồi.” Vừa mới nói xong đã ho khan một tiếng.
Cho đến khi cả nhà họ nói xong, Bạch Mạn Điệp mới có cơ hội mở miệng.
“Vãn bối bái kiến Tống phu nhân.” Nàng tự nhận mình rất có lễ.
Tống phu nhân ôn nhu cười, “Cô nương không cần đa lễ.” Nàng nói xong chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bỗng dưng, dáng tươi cười của nàng lập tức đông lại, biểu tình cứng ngắc nhìn Bạch Mạn Điệp. Vai nàng khẽ run, môi khẽ nhếch, hình như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại nói không thành lời.
Thủy Phù Dung? Đây là Thủy Phù Dung sao? Thủy Phù Dung rõ ràng đã chết hơn hai mươi mốt năm rồi mà, sao lại gặp ở đây? Không thể, không thể nào, Thủy Phù Dung đã chết.
Đôi mắt thanh thủy hoạt bát kia, khuôn mặt thanh tú kia… chính là cơn ác mộng của nàng. Cơn ác mộng đó từ hai mươi mốt năm trước chẳng phải kết thúc rồi sao? Tại sao bây giờ lại trở về?
Không phải, đây không phải là Thủy Phù Dung. Thủy Phù Dung sẽ không trẻ tuổi như vậy, Thủy Phù Dung trên người còn có vài phần mị hoặc. Như vậy rốt cuộc nàng là ai? Là nhi nữ của Thủy Phù Dung sao? Nếu như là nhi nữ của Thủy Phù Dung, thì là sinh với ai? Thủy Phù Dung ơi Thủy Phù Dung, Thủy Phù Dung đã chết hai mươi mốt năm rồi, tại sao còn khiến nàng bất an như vậy? Lẽ nào cả đời này, nàng đều phải sống dưới bóng ma của Thủy Phù Dung sao? (Nói một câu, mọi người thật sự không có hứng thú với sư phụ của tam tỷ muội các nàng sao?)
Chương 35: Tống gia kỳ quái.
Bạch Mạn Điệp vốn dĩ định nói thêm vài câu khách sáo, vậy mà Tống phu nhân kia cứ ngơ ngác nhìn nàng, biểu tình giống như gặp quỷ. Tống gia thật là kỳ quái, Tống trang chủ nhìn chằm chằm nàng, hiện tại Tống phu nhân cũng nhìn chằm chằm nàng. Nàng chỉ là một người vô cùng bình thường, đâu phải có ba đầu sáu tay.
Đương lúc nàng còn đang nghi hoặc, một cổ âm thanh u linh khẽ thốt ra, “Bạch cô nương, xin hỏi lệnh đường tên gọi là gì?” Nghìn vạn lần không thể là ả.
Á? Tra hộ khẩu sao? Nàng làm sao biết mẹ cái thân thể này tên gọi là gì?
Nàng lễ phép quay lại cười cười, “Tông phu nhân, ta không biết.” Người mẹ hiện tại của nàng tên gọi là gì nàng thật không biết, bất quá cũng không cần biết.
“Cô không biết?” Phu phụ Tống gia cùng nhau nghi ngờ.
“Xin hỏi lệnh đường có phải họ Thủy hay không?” Tống Cảnh Nhân vẫn muốn hỏi chuyện về mẫu thân Bạch Mạn Điệp, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, nếu phu nhân đã bắt đầu, hắn nhân đó tiếp lời.
Bạch Mạn Điệp lắc đầu, “Không biết.”
Tống Cảnh Nhân quan tâm hỏi, “Bạch cô nương, lệnh đường diện mạo có giống cô nương không?”
Bạch Mạn Điệp vẫn cứ lắc đầu, “Ta không biết.” Nàng là người xuyên qua, là khách ngoại lai, hỏi nàng chi bằng đi hỏi cây đại thụ.
Tống đại trang chủ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, tiếp tục hỏi, “Lệnh đường có để lại vật gì cho cô nương không?” Nếu như là vật của Phù Dung, hắn nhất định nhận ra.
“Không biết.”
“Cô nương cái gì cũng không biết.” Tống phu nhân trên mặt đã viết ba chữ “ta không tin” siêu cấp to.
“Tỷ tỷ, tỷ có phải từ nhỏ đã không có mẫu thân?” Bạch tỷ tỷ cái gì cũng không biết, chỉ có thể là khả năng này.
“Không biết.”
Tống Cảnh Nhân nuốt nuốt nước bọt, “Bạch cô nương, vậy cô nương biết những gì?” Lần đầu tiên có người khiến hắn kinh ngạc đến mức độ này.
“Ta cái gì cũng không biết.” Biểu tình của nàng cực kỳ vô tội.
“Nói dối, làm gì có ai mà cái gì cũng không biết.” Tống phu nhân nhịn không được thét chói tai, thần thái thập phần kích động.
Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Ta vì sao phải nói dối, ta ngay cả nhà mình ở đâu còn không biết, những cái khác làm sao biết được?”
“Bạch tỷ tỷ, có phải có gì khó nói hay không?” Tống Phù Dung luôn luôn quan tâm xen mồm.
Nàng nhàn nhạt mở miệng, “Ta mất trí nhớ rồi, ta chỉ biết mình tên Bạch Mạn Điệp, những cái khác không nhớ gì hết.”
Tống gia ba miệng triệt để thất thần, nàng cư nhiên mất trí nhớ? Là thật hay giả đây?
“Bạch tỷ tỷ, xin lỗi, muội không biết…”
Bạch đại cô nương thở dài một hơi, “Người không biết không có tội, ta cũng rất phiền vì mình cái gì cũng không biết.”
“Thứ lỗi lão phu mạo muội, cô nương có biết mình là vị nào trên giang hồ không?” Khinh công nàng sử dụng, thực sự rất giống với “Thiên địa vô ảnh” gia truyền của Thủy gia. Nếu nàng thực sự là Vô Ảnh La Sát, chiêu thức nàng sử dụng có lẽ thật sự là “Thiên địa vô ảnh”.
“Ta cũng không biết.” Nàng thực sự không thể đường đường chính chính nói mình là Vô Ảnh La Sát đi.
Tống Cảnh Nhân vô cùng thất vọng, “Thực sự đáng tiếc, Thủy Phù Dung chính là một vị cố nhân của lão phu, cô nương thực sự rất giống nàng. Có chỗ hơi đường đột, thỉnh cô nương thứ lỗi.” Đâu phải chỉ là cố nhân a.
“Thì ra là thế.” Không biết nương nàng với họ Tống này là có quan hệ gì.
“Tống cô nương, nếu cô nương cái gì cũng không biết, tại sao lại là thê tử của Sáo Ngọc Công Tử.”
Bạch Mạn Điệp bật cười, “Ta trong lúc vô tình từng cứu hắn một lần, trở thành hảo bằng hữu. Kỳ thực chúng ta cũng không phải là phu thê gì, hắn chỉ là gạt Chấn Hiên thôi.” Bạch Mạn Điệp và Đông Phương Vũ đúng là phu thê, thế nhưng hắn không thừa nhận, không tính toán gì hết. Vô Ảnh La Sát và Sáo Ngọc Công Tử vẫn chưa thành thân, càng không có đính hôn, bọn họ trong lúc đó tối đa chỉ tính là hảo bằng hữu a.
“Thì ra là thế.”
Đông Phương Vũ hừ một cái, biểu tình bất mãn. Nghe ý tứ của nữ nhân này, dường như phi thường không muốn gả cho hắn? Chấn Hiên, kêu thân thiết như vậy.
Bạn Mạn Điệp chú ý tới vẻ quái dị của Đông Phương Vũ, mặt nhăn, mũi cũng nhăn, bèn dựa sát vào, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi hừ cái gì?”
Đông Phương Vũ trừng mắt nhìn nàng, tự mình dùng bữa.
“Bạch cô nương có tính toán gì không.” Hắn từ tận đáy lòng rất thích Bạch Mạn Điệp, hơn nữa nàng lại giống Phù Dung như vậy, có lẽ thật sự có quan hệ với Phù Dung. Dưới gối hắn cũng chỉ có một nhi nữ, nếu thêm một nghĩa nữ, thật đúng là một chuyện tốt.
“Tạm thời không có tính toán gì hết.” Chỉ là theo Đông Phương Vũ hỗn ăn hỗn uống rồi hoàn thành nhiệm vụ thôi.
“Nếu cô nương không chê, có thể trước tiên ở lại Tống gia trang. Chờ bệnh tình cô nương tốt lên một chút rồi mới dự tính tiếp.” Nàng rất khỏe mạnh, không có bệnh gì cả.
Tống gia này quả thật là kỳ quái, hỏi thăm thân thế của nàng thì thôi, giờ còn muốn giữ nàng ở lại, Bạch Mạn Điệp nàng thực sự được hoan nghênh vậy sao?
Nàng một ngụm từ chối, “Đa tạ hảo ý của Tống trang chủ, Mạn Điệp trước nay luôn thích tự do tự tại, thầm nghĩ theo đại ca hành tẩu giang hồ.”
“Hôm nay mọi người trong giang hồ đều biết Bạch cô nương là phu nhân của Sáo Ngọc Công Tử. Nếu Bạch cô nương theo công tử, chẳng phải càng chứng thực thân phận phu thê của hai người?” Tương lai không gả được thì tính sao bây giờ?
Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói, “Không quan trọng.” Nếu là nam nhân thật sự yêu nàng, cần gì quan tâm những lời người khác nói? Còn nếu thật sự quan tâm người khác nói gì thì không xứng với Bạch Mạn Điệp nàng.
Đông Phương Vũ lạnh lùng xen mồm, “Tống trang chủ, ta cùng Tiểu Điệp tuy rằng vẫn chưa thành thân, nhưng đã có dự định chung thân. Thê tử của ta, ta tự mình chăm sóc, không dám phiền đến Tống trang chủ.” Hắn chính là muốn chính là chứng thực thân phận phu thê, hơn nữa còn thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, lão nhân này lại muốn phá rối gì đây.
Tống Cảnh Nhân chỉ có thể cười gượng, “Thì ra là thế, lão phu mạo muội.” Không phải nói chỉ là bằng hữu thôi sao, thế nào lại biến thành hôn phu, hôn thê rồi.
Chương 36: Mẫu Đơn trong đêm.
Bởi vì cả nhà Tống gia một mực muốn điều tra hộ khẩu, khiến một bữa cơm này cũng không được thoải mái gì. Nàng đoán chắc cái tên Tống Phù Dung hẳn là vì tưởng nhớ Thủy Phù Dung mà đặt thành, Tống gia cùng Thủy Phù Dung rốt cuộc có quan hệ sâu xa như thế nào? Mà Bạch Mạn Điệp nàng có phải có quan hệ gì với vị Thủy Phù Dung kia không. Thủy Phù Dung, nghe được cái tên này, một cổ thân thiết không hiểu vì sao lại dâng lên, thế nhưng nàng không nhớ được đã nghe qua ở đâu rồi. Thủy Phù Dung, Thủy Phù Dung, rốt cuộc là ai? Bồ câu đưa thư của hai vị muội muội cũng sắp đến đây rồi, nàng hẳn nên hỏi một chút xem Thủy Phù Dung rốt cuộc là ai. Chờ chút đã… Thủy Tịch Linh họ Thủy, Thủy Phù Dung cũng họ Thủy, trong này có phải có quan hệ gì không? Phiền quá, nàng xuyên qua tới cái chỗ quái quỷ này là để làm nhiệm vụ, không phải thay Tống gia bọn họ tìm bằng hữu, nàng quan tâm như vậy làm gì? Quả thực chính là tự tìm phiền toái.
“Không nghĩ nữa không nghĩ nữa.” Bạch Mạn Điệp đứng dưới trăng lắc lắc đầu, cố tình đem tất cả phiền não này thanh lý ra khỏi đại não.
Nàng muốn xoay người trở về phòng, nhưng đầu óc càng lúc càng loạn, thỉnh thoảng còn hiện lên những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, chợt lóe chợt tắt.
Nàng cố gắng nắm bắt những hình ảnh này, nhưng trong đầu càng thêm hỗn loạn. Nàng ra sức nắm nắm tóc, dùng sức mà kéo, lão Thiên à, nàng cuối cùng là bị sao vậy, bị sao vậy?
Nàng sống trên đời cũng đã nhiều năm, chưa bao giờ hốt hoảng thế này, chưa từng hốt hoảng thế này. Nàng vẫn là một người vô ưu vô lo, không biết cái gì là ưu sầu, bắt đầu từ khi đi tới cổ đại, tất cả đều thay đổi.
Bạch Mạn Điệp dùng tay gõ gõ lên bàn đá, nỗ lực trấn an tâm trạng của mình. Một lúc lâu sau, những hình ảnh mơ mơ hồ hồ kia từ từ biến mất, nàng vô lực ngồi trên bàn, thì thào nói nhỏ, “Thực sự là kỳ quái, ta vừa rồi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, tâm trạng đang lênh đênh bất định tựa hồ bình tĩnh hơn rất nhiều, một cổ ấm áp nhàn nhạt trong lòng dâng lên. Quả nhiên, ánh trăng chính là đại diện cho sự yên tĩnh.
Trải qua hiện tượng kỳ quái này, cơn buồn ngủ của nàng toàn bộ biến mất, tự nhiên không muốn trở về phòng,. Bạch Mạn Điệp bẻ lấy một cành cây, ngắm nghía bước vào trong sân.
Mới đi được vài bước, liền thấy một bóng đen hiện lên. Trong lòng nàng căng thẳng, theo bản năng vứt cành cây lại đuổi theo. Tốc độ của bóng đen kia thực sự quá nhanh, nàng đuổi theo rất miễn cưỡng. Đuổi theo cái bóng đen kia qua hai con phố, đột nhiên không thấy bóng dáng. Nàng đứng trên một con đường im ắng, bắt đầu cảm thấy không biết nên làm thế nào. Đêm đã khuya, còn có chút lành lạnh, nàng bị một trận lạnh run, có một cảm giác bất an.
Người nàng đuổi theo rốt cuộc là ai? Theo lý thuyết, khinh công của nàng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nàng muốn đuổi theo một người không lý nào phải phí công như vậy, hơn nữa còn đuổi theo không kịp. Chỉ có một nguyên nhân, đối phương chính là một cao thủ, chí ít lợi hại hơn nàng.
Nàng vội vã quay đầu muốn trở về, nhưng lại “bay” không được, bởi vì nàng không biết sử dụng khinh công thế nào. Chết tiệt chết tiệt, sao lại mất tác dụng ngay lúc này chứ, đây không phải đang muốn lấy mạng nàng sao?
Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, bắt đầu chạy chậm, may mà nàng biết Tống gia ở đâu, bằng không nhất định lưu lạc đầu đường rồi.
“Các hạ theo ta có gì muốn chỉ giáo.” Một giọng nói u ám vang lên, tiếp theo đó là một thân ảnh đứng đối diện nàng. Trong bóng tối, nàng không thấy rõ hình dạng đối phương. Nghe âm thanh, hẳn là một nữ nhân.
Giọng nói âm trầm của nàng khiến Bạch Mạn Điệp cảm thêm hoảng sợ, cảm giác lạnh cóng từ bàn chân truyền khắp cả người.
Nàng nỗ lực duy trì bình tĩnh, “Ta không phải đi theo ngươi.” Đều đã bị nhìn thấu rồi, nàng còn có thể nói thuận miệng đến như vậy.
Đối phương cười lạnh một tiêng, “Vậy sao?”
“Chính là như vậy, thỉnh tránh ra, ta phải về nhà ngủ.”
“Về nhà?” Thủy Mẫu Đơn cười càng lạnh hơn, “Tống lão đầu là gì của ngươi?” Thủy Mẫu Đơn đối với người Tống gia không phải có thành kiến bình thường.
Bạch Mạn Điệp không quan tâm nhún vai, “Không có gì, đi ngang qua, tá túc tại nhà hắn một đêm.” Quan hệ này không sai chứ, giao tình của nàng với Tống gia cũng không phải sâu nặng gì. Nếu như nữ nhân này vì có thù oán với Tống gia mà giết chết nàng, nàng tuyệt đối chính là danh phù kỳ thực “cá trong chậu” gặp họa chết.
“Tiểu cô nương võ công không tệ.” Có thể đuổi kịp Thủy Mẫu Đơn nàng, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói, “Quá khen, khoa tay múa chân thôi mà.”
“Vậy sao?” Thủy Mẫu Đơn đột nhiên xuất chiêu, thẳng tay muốn đánh vào chỗ yếu của Bạch Mạn Điệp. Bạch Mạn Điệp căng thẳng, theo bản năng so chiêu với nàng.
Sau ba mươi chiêu, trên khuôn mặt lãnh diễm của Thủy Mẫu Đơn rốt cuộc cũng có chút biểu tình, khóe môi câu ra một nụ cười thỏa mãn. Nàng đột nhiên thu chiêu, lui về phía sau, cách Bạch Mạn Điệp mười thước.
Thủy Mẫu Đơn tán thưởng nói, “Hảo võ công.” Có thể cùng nàng đánh hơn ba mươi chiêu mà không có dấu hiệu sắp thua, trên võ lâm hiện nay không có quá ba mươi người. Vị cô nương này thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng võ sử dụng vô cùng lợi hại. Hơn nữa… quái dị nhất chính là, võ công nàng sử dụng rất giống với với một người quen của nàng.
“Phòng thân thôi mà.” Kỳ thực lòng bàn tay nàng đã sớm đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân này e rằng khó đối phó a.
“Xin hỏi cô nương trên giang hồ có danh hiệu là gì.” Trực giác nói cho Thủy Mẫu Đơn biết, vị cô nương này không phải nhân vật tầm thường.
“Võ lâm đồng đạo “nâng đỡ”, ban thưởng cho hiệu võ lâm đệ nhất nữ sát tinh.” Nàng cũng không nói thẳng, nhưng đã đủ dọa người rồi.
Thủy Mẫu Đơn cười nói, “Vô Ảnh La Sát.” Vô Ảnh La Sát có quan hệ với Tống gia? Thật đúng là phiền phức, vị nữ nhân này cũng không phải dễ chọc.
“Là võ lâm đồng đạo nâng đã thôi.” Người kia cho rằng nàng thích cái xưng hô đáng sợ đó sao? Nếu như có thể, nàng tình nguyện gọi là cái gì tiên tử hay đại loại vậy.
“Hồng Nhan cung Thủy Mẫu Đơn.” Thủy Mẫu Đơn không chút kiêng kỵ nói ra danh hiệu của bản thân mình. Thủy Mẫu Đơn cũng là một nhân vật nổi danh, tâm tính rất cao, không đáng giấu giếm thân phận của mình.
“Nguyên lai là Hồng Nhan cung chủ, vãn bối thất lễ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Mạn Điệp trong lòng cả kinh. Nàng ngay cả cái tên Thủy Mẫu Đơn còn chưa nghe qua, sao lại biết nàng là Hồng Nhan cung chủ? Gần đây chuyện lạ xảy đúng là nhiều a.
“La Sát cô nương, người Thủy Mẫu Đơn ta thưởng thức không nhiều, cô nương tính là một trong số đó.” Trên thực tế, nàng vẫn luôn thưởng thức Tam la sát. Nàng luôn thưởng thức nữ cường nhân, Tam la sát cũng vậy.
Bạch Mạn Điệp trong lòng lạnh toát, chỉ có thể theo lời nàng, nói, “Đa tạ nâng đỡ.”
“Nâng đỡ? Ta chính là đang nói thật. La Sát cô nương là nhân vật đứng nhất nhì giang hồ, chi bằng gia nhập Hồng Nhan cung của ta, thế nào? Vị trí Hồng Nhan cung, phó cung chủ vẫn còn để trống.” Nếu có thêm Vô Ảnh La Sát, Hồng Nhan cung nhất định chính như hổ mọc thêm cánh.
“Cung chủ, lẽ nào không sợ ta mưu đồ gây rối sao?” Trắng trợn để bại lộ thân phận, trắng trợn muốn thu người, nàng cũng quá mức coi thường người khác.
“La Sát cô nương có thể danh chấn giang hồ, hẳn là không đê tiện tiểu nhân vậy chứ?”
“Ngươi nói xem?” Bạch Mạn Điệp tự nhận bản thân mình đê tiện, hơn nữa không phải đê tiện tầm thường. Đến khi cần thiết, nàng cái gì cũng đều làm được.
“La Sát cô nương, ngươi cũng giống như Thủy Mẫu Đơn ta, đều là yêu nữ trong mắt giang hồ, ta tin tưởng ngươi sẽ không gây khó dễ ta.” Cho dù có muốn gây khó dễ, nàng cũng không có bản lĩnh đó.
“Thủy cung chủ, ta cũng không muốn gây khó dễ ngươi. Ta chỉ là ngủ không được, gặp một cái bóng hiện lên nên đuổi theo xem thế nào. Có chỗ mạo phạm, thỉnh Thủy cung chủ thứ tội.” Gặp quỷ rồi, Bạch Mạn Điệp nàng từ lúc nào nói mấy lời nho nhã như vậy? Nàng từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục hiện đại, sao lại nói ra những từ sáo rỗng thế này? Lẽ nào là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí cổ đại?
“La Sát cô nương chỉ là vô tình, ta sao có thể trách cứ.”
“Đã là như vậy, cáo từ.”
Bạch Mạn Điệp bảo trì tâm trạng đúng mức thăng bằng, nổ lực không nhìn tới cái bóng quỷ mị kia.
Thủy Mẫu Đơn đứng tại chỗ, cố tình muốn nhìn rõ nàng. Từ ánh mắt đầu tiên gặp nàng, Thủy Mẫu Đơn đã thấy nàng rất quen thuộc, rất muốn thân cận nàng. Có thể, đây chính là duyên phận giữa người với người. Đương nhiên, cũng có thể do các nàng đều là yêu nữ mà võ lâm hận đến thấu xương, khí chất cũng có vài chỗ tương đồng.
Nương theo ánh trăng, nàng mơ hồ nhìn thấy dung mạo của Bạch Mạn Điệp. Những đừng nét quen thuộc đó, đôi mắt trong suốt đó, khiến Thủy Mẫu Đơn kinh hãi, nhịn không được hô lên, “Tỷ tỷ.”
Bạch Mạn Điệp vô thức quay lại nhìn Thủy Mẫu Đơn, “A?” Quái, sao Thủy Mẫu Đơn lại gọi nàng là tỷ tỷ.
Thủy Mẫu Đơn nhìn rõ khuôn mặt Bạch Mạn Điệp, thở dài nói, “Giống nhau quá.” Nàng giống tỷ tỷ, nhưng không phải tỷ tỷ.
“Giống Thủy Phù Dung?” Bạch Mạn Điệp nói ra nghi hoặc trong lòng, thực sự là kỳ quái, tại sao ai cũng nói nàng giống Thủy Phù Dung?
Thủy Mẫu Đơn sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Ngươi biết Phù Dung tỷ tỷ?”
“Ắc, không biết, nhưng có người nói ta giống nàng.”
“Quả thực giống nhau như tạc, trên đời cư nhiên có hai người giống nhau như vậy.” Nhớ tới Thủy Phù Dung, ngữ khí của nàng cũng ôn nhu vài phần.
Bạch Mạn Điệp cười nhạt một cái, “Cáo từ.”
Đưa lưng về phía nàng, Thủy Mẫu Đơn đột nhiên nói, “La Sát cô nương, ngươi và ta đều là đồng đạo, ta không muốn làm thù địch với ngươi. Chuyện của Tống gia, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Không hiểu tại sao, nàng không muốn Vô Ảnh La Sát thụ thương. Có lẽ, là do nàng giống với tỷ tỷ.
“Yên tâm.” Nàng mới không muốn nhúng tay vào. Tống gia trang thực sự là một nơi rất thị phi, nên bỏ đi càng nhanh càng tốt.
phan
01
02
03
04
05
06
07
08
09
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét