-"Hừm...Cái gì mà vấn đề có tính thách thức chứ? Chẳng qua cũng chỉ là
một chút kì dâm xảo kế, dùng miệng lưỡi để thực hiện ý đồ xấu mà thôi."
Quý Thường tức giận nói, hiển nhiên là vô cùng phẫn nộ đối với đòn cân não nhanh chóng này.
Tần Quan cười hì hì hai tiếng nói:
-"Vậy
thôi không nói đến vấn đề này nữa vậy. Quý Thường huynh bình thường
cũng xưng danh một bụng chứa đầy kinh luân vậy sao hôm nay ngay cả một
bài thơ nhỏ cũng không làm được vậy?"
-"Ta..ta..."
Quý Thường mặt đỏ phừng phừng tức giận nói:
-"Ta
nhất thời không thể thích ứng kịp. có đôi chút căng thẳng mà thôi. Hơn
nữa, Tần huynh bốc thăm được đề quá đơn giản còn ta bốc phải đề hơi
khó....."
Nhìn nét mặt của hắn, Lâm Vãn Vinh hiểu ngay
tên Quý Thường này chỉ là một kẻ đọc sách cứng nhắc, theo cách nói của
thế giới trước đây thì gọi là một sản phẩm của nền giáo dục ứng thí,
cứng nhắc không linh hoạt, không biết ứng biến, bình thường học thuộc
làu làu nhưng khi vào trường thi căng thẳng quá thì lập tức quên mất.
Tần
Quan đương nhiên chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, nghe thấy người trước mặt
nói đề bài của mình đơn giản thì nét mặt lập tức rất khó coi, hắn lạnh
lùng cười nói:
-"Quý Thường huynh , đây là những lời nói gì vậy?
Phong hoa tuyết nguyệt bốn đề tài ngẫu nhiên bốc phải một đề, ta bốc
được phong còn huynh bốc được tuyết , tất cả mọi người đều nhìn thấy,
làm sao có thể nói là đề của ta dễ còn của huynh khó được?"
Tần Quan nói một hồi rồi lắc lắc đầu ngâm nga một bài thơ:
"Khứ niên nhất lũ phong.
Thâm tàng lộng đường trung.
Hô hoán vị văn hưởng.
Lai khứ ảnh vô tung."
Nét nặt hắn tràn trề vẻ đắc ý thể hiển rõ sự tự tán dương đối với biểu hiện của bản thân trong trường thi.
Lâm
Vãn Vinh rất buồn cười nhưng không tiện cười to lên. Đây cũng gọi là
thơ ư? Loại thơ như vậy bổn tài tử chỉ bỏ một chút công sức là có thể
làm được cả ba bài.
Tần Quan đắc ý nói:
-"Quý Thường
huynh, vừa nãy trong trường thi huynh nhất thời không phát huy được khả
năng của bản thân, không biết bây giờ huynh đã khá hơn chưa? Với đề
tuyết chắc huynh có thể làm ra một bài thơ được chứ?"
Nét mặt Tần
Quan có vài phần khinh miệt.Văn nhân tương khinh câu nói này quả không
sai chút nào. Hắn biết tên Quý Thường này chỉ biết đọc sách một cách
cứng nhắc, nghĩ vài ba ngày nói không chừng còn có thể nặn ra một bài
chứ lúc gấp gáp như vậy hắn chắc chắn không thể làm được rồi.
Sắc mặt Quý Thường lão huynh lúc đỏ bừng lúc lại trắng bệch, rõ ràng là đến bây giờ vẫn chưa làm nổi một bài thơ về 'tuyết'.
Lâm
Vãn Vinh vốn chỉ muốn thăm dò một chút tình hình ứng thí của các tài tử
nhưng nhìn bộ dạng thần sắc bức người quá đáng của tên Tần Quan này,
trong lòng chàng cảm thấy vô cùng không thoải mái. Hơn nữa tên Quý
Thường cũng thật chẳng có tinh thần cạnh tranh gì cả, ấm ức cả buổi rồi
mà vẫn chưa thể làm ra nổi một bài thơ.
Lâm Vãn Vinh vốn thích
bắt nạt những người thật thà nhưng không thể chịu nổi thấy người khác
bắt nạt kẻ thật thà trước mắt mình.Chàng đọc nhẩm trong bụng một lượt
rồi cười ha hả nói:
-"Một bài thơ đơn giản như vậy, ngay cả một
bỉ phu sơn dã như ta còn có thể làm được, ta thấy xem ra Quý công tử
đang khiêm tốn đấy thôi. Chi bằng thế này đi, ta ngâm một bài thơ, xin
Quý công tử chỉ giáo sửa đổi cho."
Nhìn nét mặt ngạc nhiên của
Tần Quan , trong lòng Lâm Vãn Vinh vui sướng vô cùng.Tên tiểu tử này, sự
thâm thiển của bổn tài tử sao có thể để nhân vật tiểu tốt như ngươi
nhìn ra cơ chứ.
Lâm Vãn Vinh chậm rãi bước vài bước, ngâm nga đọc:
"Giang thượng nhất lung thống.
Tỉnh thượng hắc quật lung.
Hoàng cẩu thân thượng bạch.
Bạch cẩu thân thượng thũng."
Đây
thực chất chính xác chỉ là một bài thơ Đả Du . Lâm Vãn Vinh vốn cũng
không muốn mang ra trình diễn nhưng cái tên Tần Quan kia nói mấy câu
không khác gì chó sủa mà cũng dám gọi là thơ thì trong lòng Lâm Vãn Vinh
không hề xấu hổ mà tự xưng là tiên thơ rồi.
-"Thơ hay, thơ hay.."
Quý Thường reo lên , dùng chiếc quạt nhỏ vỗ vào tay nói:
-"Giang
thượng nhất lung thống...Câu này miêu tả cảnh tượng hoa tuyết bao phủ
mặt sông, đây là cảnh khái quát, là viễn cảnh.Tiếp theo bút pháp của
huynh đài thay đổi,tiến đến cận cảnh là bên trên chiếc giếng nước trong
khu vườn, tuyết trắng mênh mông chỉ có miệng giếng sâu thẳm đen ngòm là
một lỗ hổng rất lớn .Còn về câu cuối thì càng thể hiện thần bút, 'Bạch
cẩu thân thượng thũng', chỉ một chữ thũng thôi đã khiến cho toàn bộ cái
tĩnh lặng của cảnh tuyết rơi trở nên sống động vô cùng. Bài thơ này so
với nghĩ còn hơn nhiều, ý cảnh sâu xa, cả bài thơ không có một chữ tuyết
nào cả nhưng lại vẽ ra bức tranh tuyết phủ đầy trời, quả thật là một
kiệt tác hiếm thấy. Đúng là nhìn người không nên nhìn tướng mạo, biển cả
không thể đo lường, huynh đài quả là thâm bất khả trắc, thâm bất khả
trắc..."
Tên Quý Thường này tuy không biết làm thơ nhưng
khi phân tích thơ thì lại thao thao bất tuyệt, cái gì mà cận cảnh viễn
cảnh , cái gì mà vẽ động trong tĩnh , rồi lại bỉ nghĩ ý cảnh nữa chứ,
chẳng qua chỉ là mấy câu thơ Đả Du mà hắn lại có thể phân tích ra bao
nhiêu ngóc ngách như thế. Nếu sông trong thời đại của Lâm Vãn Vinh nhất
định sẽ trở thành một nhà bình luận ưu tú đây.
Lâm Vãn Vinh cố nén nụ cười , cố ý làm ra vẻ khiêm tốn nói:
-"Không dám không dám.Thật xấu hổ quá!..."
Một
tiếng cười khúc khích khe khẽ truyền đến. Kẻ 'bán tài tử' như Lâm Vãn
Vinh quay đầu lại nhìn thì thấy một tiểu cô nương mỹ miều đang đứng cạnh
mấy người nữa che miệng cười. Rõ ràng là do nghe thấy bài thơ Đả Du của
Lâm Vãn Vinh nên nàng mới cười như vậy.
-"Thì ra là cô nương."
Lâm Vãn Vinh cười nói.Cô gái này chính là người đã mua cuốn sổ tay của chàng ngày hôm qua.
Quý
Thường và Tần Quan nhìn cô nương xinh đẹp đó thì mắt sáng rực lên nhưng
vội vàng che giấu lang tính đang hiện lên trong mắt, nho nhã lễ độ đi
đến bên cạnh nàng nói:
-"Vị tiểu thư này xin mời.Tại hạ Quý
Thường, tại hạ Tần Quan... , xin hỏi tiểu thư tiên hương nơi nào, năm
nay bao nhiêu tuổi, đã thành gia thất hay chưa..."
Lâm Vãn Vinh
há hốc mồm ngạc nhiên không ngờ hai tên tiểu tử này lại to gan đến thế ,
lại dàm hỏi trực tiếp như vậy? Tán gái đến không cần mạng nữa hay sao?
Vị tiểu cô nương đó mặt mũi ửng hồng , nũng nịu nói:
-"Các ngươi, các ngươi đang nói linh tinh gì vậy?"
Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn nói:
-"Tiểu cô nương, bọn họ muốn tán tỉnh cô đấy. Như vậy còn không hiểu hay sao?"
Tiểu cô nương đỏ bừng mặt chỉ tay về phia Lâm Vãn Vinh nói:
-"Ngươi, ngươi thật là một tên vô sỉ. Ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Tiểu cô nương quay người lại , nhấc chân chạy nhanh ra ngoài.
Sao ta lại trở thành một tên vô sỉ chứ? Lâm Vãn Vinh buồn bực trong lòng nghĩ.
Lần
trước Tiếu Thanh mắng chàng như vậy chàng còn có thể tha thứ, dù sao
hắn cũng đã chiếm tiện nghi người ta. Lần này hắn chỉ nói một câu thôi
mà đã biến thành một tên vô sỉ trong lòng thật có chút uỷ khuất. Sao cô
nương này không mắng hai tên tiểu tử mặt dày không biết xấu hổ kia chứ,
lại quay ra mắng hắn vậy cà? Thật là đạo lí gì đây.
Đây kì thực
là do Lâm Vãn Vinh hiểu lầm rồi, nam nữ thụ thụ bất thân tuy là một quy
tắc cứng nhắc nhưng trong thời đại này nam nữ qua lại rất ít, cơ hội để
nam tử gặp gỡ người phụ nữ mà mình hợp ý là không nhiều cho nên những
tài tử phong lưu kia gặp được ý trung nhân thường thường đều tiến lên
tìm hiểu.Cơ hội để các cô gái gặp được lang quân thích hợp thì lại càng
xa vời, một khi có người hỏi han, chỉ cần đưa mắt nhìn lại thì tất cả
mọi chuyện đều có thể xảy ra. Chỉ là cô nương kia tuổi tác còn hơi nhỏ,
không quen với tình hình trên nên mới tức giận mà bỏ đi như vậy.
Lâm
Vãn Vinh không hiểu tình hình , thấy Quý Thường và Tần Quan nhìn theo
hướng tiểu cô nương vừa rời khỏi, ánh mắt ngập tràn sự lưu luyến, hắn
chẳng có chút cảm tình nào với hai tên 'đăng đồ tử' này cả. Thấy thời
gian cũng không còn sớm, chàng đằng hắng một tiếng buồn bã rồi không để ý
đến hai người kia nữa, một mình rời khỏi.
Những gia đinh được
chọn vào Tiêu gia ngày mai sẽ phải nhập trạch. Hôm nay là tiêu gia để
thời gian để mọi người thu xếp hành lí, ngày mai bọn gia đinh này sẽ
chính thức bước vào trong giấc mộng được làm gia đinh của Tiêu gia rồi.
Tất cả bọn họ đều vô cùng vui mừng và hưng phấn, vào Tiêu gia rồi, có
được chỗ đứng trong giới gia đinh rồi thì chỉ cần cố gắng không chừng sẽ
có thể có cơ hội phát tài lớn nữa.
Chỉ có một trường hợp ngoại
lệ duy nhất chính là Lâm Vãn Vinh. Nghĩ đến chuyện ngày mai phải đến
Tiêu gia hầu hạ các lão thái thái, trong lòng chàng không được dễ chịu
lắm, muốn tìm một nơi nào để phát tiết một chút. Nếu không phải do không
biết con đường thông với diêu tử đi thế nào thì lúc này chàng chắc chắn
đã nằm cạnh ba cô nương rồi. Chàng dám đem danh nghĩa thượng đế mà đảm
bảo như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét